Nhiễm Tuyết Linh uống một ngụm nước nóng, liếc xéo  một cái: “Dáng vẻ của tỷ tỷ,   giống như   chuyện gì hổ thẹn ?”
Ta  thể  chuyện gì hổ thẹn chứ?
Hơn nữa  là chính thất phu nhân, tại   chột   mặt nàng ?
Nghĩ đến đây,  liền ưỡn thẳng lưng lên, nhưng ngay giây tiếp theo,   thấy đôi bao gối lông chồn trong tay nàng . Thế nên    nhịn  mà khúm núm: “Không  gì... Hì hì... Không  gì...”
Nhiễm Tuyết Linh rung rung bao gối trong tay: “Ta   tối qua tỷ tỷ  giữ tướng quân  ngủ ở đây?”
Quả nhiên là vì chuyện .
“Tối qua   uống rượu, nên mới  chuyện sai trái.” Ta lộ vẻ hối .
Nhiễm Tuyết Linh nhướng mày: “Chuyện sai trái?”
“Không  loại chuyện sai trái mà ngươi nghĩ .” Ta lập tức giải thích, “Ta uống say sợ lạnh, tướng quân vẫn mặc y phục ngủ.”
Nhiễm Tuyết Linh nửa tin nửa ngờ, ánh mắt vẫn luôn dò xét biểu cảm của .
Ta dứt khoát  thẳng: “Thật  ngươi  cần lo lắng về sự tồn tại của . Ngươi là  trong tim tướng quân,  còn mang thai con của  . Thế nên chắc chắn ngươi là  quan trọng nhất trong lòng tướng quân. Ta  thật lòng, dù bây giờ tướng quân  bảo  nhường  vị trí chính thất,  cũng  oán thán nửa lời.”
Nhiễm Tuyết Linh trợn tròn mắt: “Tỷ yêu tướng quân đến  ?”
“Không  là yêu, là nợ.”
Nhiễm Tuyết Linh   hồi lâu, còn  thì vẫn giữ nguyên vẻ mặt  hề biến sắc. Cuối cùng nàng  mới thu  ánh mắt, thong thả : “Vậy tỷ tỷ hãy kể tiếp chuyện của tỷ và tướng quân .”
- Edit by Thiên Thanh -
Ăn cắp truyện đăng wattpad là vô đạo đức, vô học.
Ta thở phào nhẹ nhõm,   bắt đầu kể.
Thật  trong quá khứ,    và Tang Viễn gặp   nhiều. Hầu hết thời gian đều là  và Gia Thụ bận rộn,  vắt óc lắm mới nhớ   một hai .
Vẻ mặt Nhiễm Tuyết Linh càng thêm bất mãn, dứt khoát cắt ngang lời kể của : “Mỗi  tỷ kể, đều  một  tên là Gia Thụ. Chẳng lẽ tỷ và tướng quân  từng ở riêng với  ?”
Ở riêng?
Ta  ngây  , bỗng nhiên trong đầu hiện lên một hình ảnh.
 ,  một .
Đó chính là   lén chạy đến biên ải thăm Gia Thụ, cuối cùng  Tang Viễn đưa về.
Suốt đường ,  thấy cái gì cũng tò mò. Trước đó  đến biên ải chỉ lo chạy đường, chẳng  thấy gì, giờ trở về thì   ngắm thỏa thích.
“Viễn ca ca, bông hoa màu tím bên đường  là gì ?”
“Viễn ca ca,  là con trâu nước ?”
“Viễn ca ca,   bên  kìa,   cưỡi lừa.”
...
Tang Viễn  lẽ sắp    phiền c.h.ế.t , nên  đáp  một lời nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoa-mat-troi-cua-tuong-quan/chuong-8.html.]
Ta  mặt dày sán đến  mặt : “Viễn ca ca,  tặng  quà cập kê gì thế?”
Tang Viễn cưỡi ngựa,  thèm liếc  lấy một cái.
Lập tức  thấy thật vô vị, bực tức hét lên: “Dừng xe!”
Tang Viễn lúc  mới  đầu   một cái. Bị  ,   chột , nhưng vẫn cứng miệng : “Ta   vệ sinh!”
Tang Viễn cho xe ngựa dừng ,  liền   rừng. Tức đến nỗi dọc đường  thấy gì cũng  giẫm một cái.
Và  quả báo của   đến.  lúc  giẫm lên một chiếc lá, thì  con rắn đang cuộn  bên  cắn một phát.
Ta ôm chân  rống lên.
Tang Viễn thì nhanh chóng xuất hiện, nhưng  thậm chí còn  hỏi “Có chuyện gì ?”, mà  thẳng đến kéo tay  đang ôm chân  để xem xét.
“Ta  rắn cắn.” Ta  càng thêm thảm thiết.
Tang Viễn  hề nhíu mày, trực tiếp vén ống quần  lên, dùng sức ép mạnh  vết thương.
Máu đỏ chảy .
Ta thì  còn bận tâm đến chuyện  nữa, vì  đau đến mức la oai oái.
Tang Viễn  hề  ảnh hưởng, ép m.á.u xong thì đổ một ít thuốc bột lên vết thương, xé một mảnh vải từ    để băng bó. Sau đó   dậy bỏ ...
 , cứ thế mà .
Ta gọi hồi lâu  cũng   đầu . Cuối cùng  vẫn  tự  khập khiễng  về xe ngựa.
Sau chuyện ,   còn gọi  là “Viễn ca ca” nữa, mỗi  đều gọi thẳng tên “Tang Viễn”.
Còn  thì vẫn  một  đáp .
Khi về đến nhà,   quả nhiên  lấy cây roi . Ta nhanh mắt nhảy vọt   lưng Tang Viễn.
Cây roi  kịp thu ,  Tang Viễn nắm lấy trong tay.
Quả nhiên như  dự đoán,  chỉ cần giật nhẹ một cái, cây roi  đứt  đôi.
Mẹ   xin  Tang Viễn,  cảm ơn: “Cảm ơn con nhé, cây roi  quả thật quá mỏng ,   đổi cây khác dày hơn mới .”
Thế nên trong một  thời gian dài  đó, hễ nhắc đến cái tên “Tang Viễn”,   nghiến răng nghiến lợi vì căm hận.
Nhiễm Tuyết Linh đưa tay che miệng,   nàng   , nhưng cuối cùng nàng  chỉ ho khan một tiếng,   trở về dáng vẻ ban đầu.
“Chỉ    thôi ?”
“ .” Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y áo của , “Lần ở riêng  đó, chính là lúc chúng  kết hôn.”
Trong phòng im lặng một lúc, Nhiễm Tuyết Linh   dường như   gì đó, cuối cùng chỉ đỡ lấy eo  dậy: “Vậy để    tiếp ,  mệt .”
Nói xong, nàng  ném đôi bao gối lông chồn cho ,  tự  rời .
Ta vội vã đeo bao gối , thật , đầu gối  còn lạnh nữa. Có lẽ    quỳ xuống, đầu gối cũng sẽ  còn đau nữa.