Ta và Nhiễm Tuyết Linh chung sống hòa thuận một cách bất ngờ. Dù  thì nàng    ít thứ  cần,  thêm nàng là  trong lòng của Tang Viễn, nên  việc  đều nhường nhịn nàng.
Điều  khiến  hầu trong phủ vốn mong chờ cảnh “chính thất đại chiến ngoại thất mang thai” đều vô cùng thất vọng.
Ban đầu khi Nhiễm Tuyết Linh đến tìm ,  cửa viện thỉnh thoảng   vài  hầu “ ngang qua”. Sau , chẳng còn ai hứng thú với việc chúng  sống chung   nữa.
Thật    thích tính cách của Nhiễm Tuyết Linh, thẳng thắn,  giả tạo, những ý nghĩ  xa gì đều thể hiện  mặt. Nếu như  một thời điểm khác,  chắc chắn sẽ kết giao với nàng  bạn .
Thoáng cái  đến buổi yến tiệc trong cung hằng năm. Vì nhiều năm  Vạn Sĩ Gia Chính  hạ chỉ quan viên  dẫn theo gia quyến tham dự, nên  cũng chuẩn  sớm.
Người sáng suốt đều nghi hoặc về chiếu chỉ vô cớ  của , chỉ  trong lòng  hiểu rõ,  chính là  mượn đó để hành hạ . Dù   sợ lạnh, trời  se lạnh là   khỏi cửa nữa, mà   cứ hạ chỉ bắt quan viên đưa gia quyến  cung.
Rõ ràng  nên oán hận là  mới ,    lấy   mặt mũi để hành hạ .
May mà  đôi bao gối và bao tay Nhiễm Tuyết Linh  tặng  đó, nên buổi chiều tối   ngoài,   cảm thấy quá lạnh.
- Edit by Thiên Thanh -
Ăn cắp truyện đăng wattpad là vô đạo đức, vô học.
Trong xe ngựa chỉ  hai   và Tang Viễn,  do dự một lúc  vẫn lên tiếng hỏi: “Nhiễm cô nương   cùng ?”
“Nàng  đang mang thai,  nên   nhiều.”
À, hóa  là . Điều  thì   rành.
Ánh mắt của Tang Viễn lướt qua đôi bao tay và bao gối của ,  lập tức giật . Chắc chắn là  nhận  đây là những món đồ   tặng cho Nhiễm Tuyết Linh.
Ta vội vàng giải thích: “Nhiễm cô nương  tấm lòng ,   sợ lạnh, nên  đành lòng nhường những món đồ  cho .”
Tang Viễn thu  ánh mắt,    nữa, lời giải thích  chắc là   hài lòng.
Nghĩ ,  thật là uất ức. Rõ ràng  còn sống  bao lâu,  mà vẫn  sống một cách cẩn trọng như . ... ai bảo  là Tang Viễn chứ, mạng của  đều là của , uất ức một chút thì  ?
Khi đến yến tiệc,   thầm mắng Vạn Sĩ Gia Chính.
Rõ ràng hoàng cung   bao nhiêu điện  thể tổ chức yến tiệc,  mà   chọn một nơi thông gió tứ phía, thật đúng là sợ    c.h.ế.t cóng.
Kẻ chủ mưu khoác   bộ y phục lộng lẫy,   cao cùng hoàng hậu,   vui vẻ với các quan viên khác, trông đúng là một vị vua hiền. Còn  thì  nhịn  mà cứ co rụt cổ , cảm giác như gió lạnh cứ ào ào đổ  cổ .
May mà món ăn nóng hổi  dọn  khá nhanh,  uống mấy bát canh nóng mới cảm thấy khá hơn nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoa-mat-troi-cua-tuong-quan/chuong-9.html.]
Có một món gà hầm khoai tây, ăn thấy ngon lạ thường,   nhịn  gắp một miếng khoai tây  đĩa của Tang Viễn đang chỉ uống rượu.
Tang Viễn  miếng khoai tây,   gì. Chàng cầm đũa lên... gắp những món khác ăn.
Ta  miếng khoai tây hồi lâu, xác định   gắp nhầm, nó   là một miếng gừng. Thế nhưng Tang Viễn vẫn chỉ ăn các món khác,  thèm liếc  miếng khoai tây đó. Ta đành gắp miếng khoai tây về, nhét  miệng .
Tang Viễn  , dường như   điều gì đó, nhưng    để ý đến  nữa. Vì  ăn vội, miếng khoai tây mắc ngay cổ họng. Ta vội nâng chén rượu  mặt lên uống cạn, nhưng vẫn cảm thấy cổ họng nghẹn . Ta đang định rót thêm một chén nữa, thì Tang Viễn  cướp lấy chén rượu của .
À,  ,   thích  uống rượu.
Ta đành bưng bát canh gà uống mấy ngụm, mới nuốt trôi  miếng khoai tây .
Thật là  lòng , ngược  tự hành hạ chính .
Mấy ngụm canh mặn khiến  càng thấy khát, nhưng chén rượu   trong tay Tang Viễn,  cũng  tiện lấy , đành nhẫn nhịn.
Một lát ,  cung nữ đến dọn bình rượu rỗng,  bằng bình mới.
Tang Viễn cầm một bình lên, rót một chén,  thèm  mà đặt  mặt .
Đây là ý bảo  uống ?
Ta nửa tin nửa ngờ nâng chén rượu lên, thấy   ngăn cản,  cũng uống cạn.
Trong chén là nước, mà là nước nóng.
Ta kinh ngạc  bình rượu y hệt bình ban nãy  mặt. Chắc là Tang Viễn  dặn dò cung nữ .
Ta uống liền mấy chén nước,  mới muộn màng nhận   nên  gì đó. Thế là  lẳng lặng ghé sát tai Tang Viễn, thì thầm: “Cảm ơn.”
Tang Viễn  đầu , lập tức mặt chúng  đối mặt, ở  cách  gần. Nói cách khác, suýt chút nữa...  hôn .
Tim  đập mạnh, vội vàng rụt về chỗ cũ  thẳng thắn.
 lúc  đang lo lắng    ai khác  thấy , thì giọng  của Vạn Sĩ Gia Chính từ  cao vọng xuống.
“Tang tướng quân, trẫm kính ngươi một chén.”