Tống Kha cũng cố tình : "Ninh Nguyệt Thê,  đây còn cảm thấy ngươi thấu tình đạt lý,  ngờ  ngang ngược như . Ta vốn định cho ngươi ít bạc bồi thường, bây giờ thì nghĩ cũng đừng  nghĩ nữa. Nếu trách thì trách ngươi    , đáng đời!"
 
"Mau cút  cho ,  là thấy phiền." Tống mẫu sốt ruột thúc giục bên cạnh.
 
Ta  thèm đếm xỉa đến họ, lạnh nhạt gọi một tiếng: "Văn thúc."
 
Văn quản gia từ ngoài phòng bước .
 
"Tống Trạng nguyên  hưu  , bọn   còn liên quan gì đến  nữa. Phiền Văn thúc thu dọn sạch sẽ đồ đạc của   và Tống phu nhân để họ nhanh chóng rời khỏi phủ ." Ta  một cách thờ ơ.
 
Ba  còn    với vẻ mặt kinh ngạc.
 
[Truyện được dịch và biên tập bởi team Qi Qi, chỉ đăng tại tài khoản Me Qi Qi. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.♥️♥️]
Tống mẫu hét lớn: "Đây là Tống phủ của bọn , ngươi  tư cách gì mà kêu chúng  ?!"
 
"Bà  kích thích quá mức đến phát điên  ?"
 
"Đồ hạ tiện   gì..."
 
Tống mẫu liên tục sỉ nhục ,  chỉ im lặng lấy giấy tờ đất đai từ trong tủ : "Nhìn cho kỹ , giấy trắng mực đen, phủ   thuộc quyền sở hữu của ."
 
Trong nhà lập tức im bặt.
 
Vẻ mặt Tống mẫu như  ăn  c.ứ.t.
 
Tống Kha và Diệp Tinh Tinh cũng chẳng khá hơn là bao.
 
"Ngươi, ngươi,   ngươi  thể mua  phủ  ?" Tống mẫu  thể tin nổi  .
 
Ban đầu khi dọn  đây thì phủ   quả thật là  thuê nhưng vì   kiếm tiền nên  đến nửa năm   trở thành phú hào địa phương.
 
Đừng  là một phủ , mấy cửa hiệu, tửu lâu ở thành Liễu Châu  tám mươi phần trăm đều thuộc quyền sở hữu của .
 
"Ngươi  gả cho nhi tử   thì đồ của ngươi đương nhiên cũng là của nó, phủ   cũng là của nó." Không nhận  câu trả lời từ , Tống mẫu trơ trẽn .
 
" nhi tử bà  hưu   mà." Ta tỏ vẻ vô tội, vẫy vẫy hưu thư trong tay.
 
Tống mẫu tức đến xanh mét mặt.
 
Tống Kha đột nhiên tỏ  độ lượng: "Nếu ngươi tặng phủ   cho , nể tình hai năm phu thê,   thể cho ngươi một bức thư hòa ly, giữ thể diện cuối cùng cho ngươi."
 
3
 
"Sao  thể như  ?" Ta vội vàng từ chối: "Hòa ly   thể hiện  tình sâu nghĩa nặng của ngươi với Diệp cô nương, chỉ  hưu thê mới chứng tỏ ngươi  còn chút tình cảm nào với ."
 
Tống Kha    đến nghẹn họng, mặt đỏ bừng lên.
 
"Huống hồ Diệp cô nương là nữ nhi của Thừa tướng, ngươi cưới nàng , một phủ   là gì?! Diệp cô nương yêu ngươi, cả phủ Thừa tướng đều là của ngươi,   quan cao lộc hậu, vinh hoa phú quý vô tận, dùng mãi  hết.  , Diệp cô nương?"
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoa-my-va-mat-xuyen-khong-nu/chuong-2.html.]
Tống Kha và Tống mẫu    , dường như cảm thấy  lý, liền  về phía Diệp Tinh Tinh.
 
Diệp Tinh Tinh tiến thoái lưỡng nan, vội vàng tỏ  hào phóng: "Ta yêu Tống ca ca, đương nhiên tất cả  thứ của  đều là của Tống ca ca, ngày mai chúng  cùng về Kinh thành, để phụ  và mẫu  lo liệu hôn sự cho chúng ."
 
Tống Kha và Tống mẫu lập tức lộ vẻ mừng rỡ.
 
Âm thầm suy nghĩ rằng của hồi môn từ phủ Thừa tướng đủ để họ phát tài .
 
Ta  thấu tâm tư của họ nhưng cũng  hắt nước lạnh  họ.
 
Cứ để họ vui mừng .
 
"Nhi tử  lấy  độc phụ như ngươi, thật là xui xẻo tám đời." Tống mẫu giận dữ mắng .
 
Rồi  tít mắt nắm tay Diệp Tinh Tinh: "May mà gặp  cô nương  như Tinh Tinh."
 
"Vậy còn  mau rời khỏi nhà của , về Kinh thành thành hôn sớm một chút." Ta  cho là đúng.
 
"Ai thèm cái nhà tồi tàn  của ngươi." Tống mẫu chán ghét .
 
Ta  lạnh.
 
Phủ   ở thành Liễu Châu là nơi xa hoa độc nhất vô nhị.
 
Có lẽ bà   , cả đời  bà  cũng  sống  trong cái "nhà tồi tàn" như thế  nữa .
 
Sau khi ba  họ rời .
 
Ta cũng thu xếp hành lý về Kinh thành nhận .
 
Vốn  sống những ngày tháng ung dung tự tại, Kinh thành dù  cũng đông đúc phức tạp,  khi xuyên sách  ở chốn công sở cũng  trải qua đủ loại gió tanh mưa máu,  đổi nơi sống, đổi cuộc sống nhưng cuối cùng vẫn  như ý .
 
Một tháng .
 
Diệp Tinh Tinh, Tống Kha và Tống mẫu cùng   phủ Thừa tướng.
 
Thừa tướng là trọng thần trong triều, phủ  đương nhiên nguy nga và tráng lệ, khiến Tống mẫu  đến trợn tròn mắt.
 
Trong lòng  khỏi khen nhi tử ngoan của bà  giỏi giang,  tiền đồ,  còn cưới  nữ nhi của Thừa tướng, thật là quang tông diệu tổ.
 
Ba  bước  đại sảnh.
 
Gương mặt  giấu nổi vui mừng, giây phút  thấy , cả ba khuôn mặt  đều trắng bệch.
 
Phụ  và mẫu    kịp mở lời.
 
Tống mẫu  chỉ  mũi  mắng: "Ninh Nguyệt Thê, đồ hạ tiện nhà ngươi, ngươi   nhi tử  bỏ , thế mà ngươi còn dám đến phủ Thừa tướng?"