"Đủ ." Hoàng hậu  thể  tiếp nữa, nàng  lạnh lùng  với Diệp Tinh Tinh: "Nghe  dưỡng nữ của phủ Thừa tướng gần đây  đổi nhiều, tinh thông cầm kỳ thi họa  còn  y thuật,  ngờ  trơ trẽn đến thế, đạo thơ của Diệp Nguyệt Thê."
 
Cả gương mặt nhỏ của Diệp Tinh Tinh tái nhợt.
 
Hoàng hậu lấy  một tập thơ, nàng  nghiêm giọng: "Những bài thơ ngươi  ngâm đều  trong tập thơ ."
 
Diệp Tinh Tinh  vả mặt tại chỗ, vội vàng quỳ xuống: "Nương nương, thần nữ  từng xem qua tập thơ , thần nữ..."
 
"Sao ngươi  thể  xem qua, đây là tập thơ của Diệp Nguyệt Thê, các ngươi sống chung một mái nhà!" Hoàng hậu quát.
 
Tập thơ  đương nhiên là do   ,   đoán  Diệp Tinh Tinh sẽ  màn  nên  gửi  một bản cho Hoàng hậu.
 
Xung quanh lập tức vang lên những tiếng chế giễu:
 
"Không  chứ,  dám đạo thơ của  khác?"
 
"Nàng  lấy   mặt mũi, dám to gan như   mặt Hoàng hậu nương nương?!"
 
"Các    qua ? Diệp Tinh Tinh còn cướp cả phu quân của Diệp Nguyệt Thê, vị phu quân đó cũng thật nực , bỏ thiên kim thật để thích một món hàng giả..."
 
Diệp Tinh Tinh   đến vô cùng khó coi, nàng  còn  phản bác: "Nương nương, thần nữ..."
 
"Đủ ! Nể mặt Diệp Thừa tướng,   bổn cung  tính toán với ngươi, nếu còn  , nhất định nghiêm trị."
 
"Thần nữ tạ nương nương khai ân."
 
Diệp Tinh Tinh chỉ đành  nhẫn nhục tạ ơn.
 
Khi  dậy thấy  đang  với nàng , nàng  sợ là đến ý định g.i.ế.c  cũng  .
 
Nàng  nhịn xuống, khuôn mặt méo mó,  gom hết can đảm mở miệng: "Nương nương, thần nữ  nương nương thích ăn đồ ngọt, nên đặc biệt  bánh trung thu ngũ nhân, xin nương nương thưởng thức."
 
Nói , liền lấy bánh trung thu dâng lên.
 
Hoàng hậu liếc  một cái.
 
Rồi lệnh cho thái giám bên cạnh: "Lấy bánh trung thu Diệp Nguyệt Thê mang đến cho bổn cung, chia cho   ở đây nếm thử."
 
"Vâng, nương nương."
 
Cung nữ  lượt bưng lên những chiếc bánh trung thu tinh xảo.
 
Bánh ngũ nhân chỉ là một trong  đó.
 
Đủ loại bánh trung thu khác , liên tiếp xuất hiện, khiến   hoa mắt.
 
Xung quanh  vang lên tiếng chế giễu:
 
"Cười c.h.ế.t mất, Diệp Tinh Tinh    ăn cắp bánh của Diệp Nguyệt Thê để dâng cho Hoàng hậu chứ?"
 
"Diệp Thừa tướng lúc  chắc là  mù nên mới nhận Diệp Tinh Tinh về phủ Thừa tướng nuôi?"
 
"Mất mặt quá,  bằng Diệp Nguyệt Thê thì thản nhiên chấp nhận , cứ  dùng thủ đoạn ghê tởm như ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoa-my-va-mat-xuyen-khong-nu/chuong-6.html.]
 
Diệp Tinh Tinh  khinh bỉ đến cùng cực, đôi mắt đỏ ngầu  , nghiến răng hận  thể bóp c.h.ế.t .
 
Buổi cung yến hôm đó, Diệp Tinh Tinh trở thành trò ,  đó chuyện  truyền  ngoài, trở thành trò  của  dân ở khắp phố lớn ngõ nhỏ.
 
Trở về đến phủ Thừa tướng, Diệp Tinh Tinh suy sụp hỏi : "Diệp Nguyệt Thê, ngươi cũng là xuyên  đến đây  ?!"
 
9
 
"Không ." Ta đáp.
 
"Không  thì tại  ngươi   nhiều như ?" Diệp Tinh Tinh  tin.
 
"Ngươi đoán xem?" Ta cố ý   cho Diệp Tinh Tinh.
 
Cố tình  nàng  tức chết.
 
Diệp Tinh Tinh   gì  , nghiến răng : "Sự sỉ nhục của ngày hôm nay,  nhất định sẽ trả  gấp mười !"
 
Nực .
 
Một  xuyên sách như , mang theo góc  của thượng đế,  sợ nàng  chắc?!
 
Sau ngày hôm đó Diệp Tinh Tinh  bất ngờ trở nên ngoan ngoãn trong một  thời gian.
 
Vào một ngày mùa thu khí trời mát mẻ.
 
Ta   việc gì , bèn  dạo phố, tiện thể xem  công việc kinh doanh nào  thể  .
 
Không ngờ  bước  khỏi phủ Thừa tướng,  gặp  Tống Kha  nhiều ngày  gặp.
 
Khác hẳn với vẻ nhiệt huyết, hăng hái khi  đỗ Trạng nguyên, giờ   lôi thôi, râu ria xồm xàm.
 
"Thê nhi."
 
"Tống Kha?"
 
"Thê nhi,    ,   ngờ Diệp Tinh Tinh  là kẻ vong ơn bội nghĩa như ,  thực sự  hối hận, nàng tha thứ cho    ?" Tống Kha hèn mọn cầu xin.
 
Ta mỉa mai: "Ngươi   từng  chỉ yêu một  Diệp Tinh Tinh, suốt đời  hối hận ?"
 
"Là   mắt như mù. Thê nhi, hãy cho  một cơ hội,  sẽ dùng cả đời để chứng minh lòng chân thành của  với nàng   ?"
 
[Truyện được dịch và biên tập bởi team Qi Qi, chỉ đăng tại tài khoản Me Qi Qi. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.♥️♥️]
Da mặt   dày đến mức nào mới   những lời ?
 
Xem  là kẻ ngốc ?!
 
Ta  thèm để ý đến  , chuẩn  bước .
 
"Thê nhi!" Tống Kha đột nhiên quỳ xuống đất, ôm chặt lấy chân .
 
Hộ vệ  cùng  thô bạo kéo Tống Kha .
 
Tống Kha  quăng xuống đất, trông thảm hại vô cùng.