Phó Lang càng siết chặt vòng tay, như thể chỉ cần buông  là  sẽ biến mất khỏi vòng tay .
 
Cái ôm của  như tấm chăn lông nặng nề,  ấm áp  khiến   nghẹt thở.
 
Ta cảm nhận  sự bất an trong lòng , trong lòng   trỗi lên một cảm giác thỏa mãn kỳ lạ.
 
Ta nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng đang căng cứng của .
 
“Ta vẫn ở đây mà, bệ hạ.”
 
Phó Lang từ từ buông  , hàng mi dài khẽ ướt, gương mặt vốn  trắng nay vành mắt  ửng đỏ.
 
Không hề lộ vẻ chật vật, ngược  càng thêm vẻ yếu đuối mong manh khiến   thương xót.
 
Ta lặng   .
 
Khẽ nhón mũi chân,  chạm nhẹ môi lên khóe miệng .
 
Đôi mắt đen láy của Phó Lang lập tức mở to, vô thức siết chặt eo .
 
   buông  ngay  đó.
 
“Bệ hạ,   còn đang chờ chúng  hồi cung kìa.”
 
Phó Lang ngẩn ngơ gật đầu.
 
Thấy dáng vẻ ngây ngốc của ,  khẽ bật , rút khỏi vòng tay .
 
32
 
Đêm Họa Anh mưu đồ tự vẫn,  và Phó Lang đang   ghế mát  sách.
 
Phó Lang đương nhiên là đang xem mấy quyển về thuật trị quốc.
 
Còn  thì  một quyển truyện tranh mua từ ngoài cung.
 
Trang truyện đang tả cảnh thư sinh phong lưu cùng tiểu thư danh môn tình ý miên man.
 
Ta  đến đỏ mặt,  nhịn  liếc sang Phó Lang.
 
Đã  cung nửa năm , chúng  vẫn  từng ngủ chung.
 
Mỗi  đến đoạn mấu chốt, Phó Lang liền tự kiềm chế rời , chẳng rõ là  chuyện gì.
 
Chẳng lẽ hồi nhỏ  yếu ớt quá, nên  bệnh gì đó,  ngại  với ?
 
Đang mải suy nghĩ vẩn vơ, Thường Hỉ gõ cửa.
 
“Chuyện gì ,  .”
 
“Hồi bẩm hoàng thượng, bên địa lao truyền tin,  Họa tướng quân hôm nay định tự vẫn, may  ngục  cứu về.”
 
Nghe ,  và Phó Lang liếc  .
 
“Tự vẫn?”
 
Ta nhíu mày thì thầm.
 
Nghe thấy lời , sắc mặt Phó Lang chợt tối  một thoáng.
 
“Ngục   vật Họa tướng quân dùng để tự vẫn là một cây trâm gỗ.”
 
Ta lập tức ngẩng đầu, lòng xoay chuyển mấy vòng, chẳng nhận  sắc mặt Phó Lang càng lúc càng đen.
O Mai d.a.o Muoi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoa-nguyet-giua-gio-xuan/16.html.]
“Bệ hạ,  là…”
 
“Vứt cây trâm đó ,  Họa gia ba ngày  đày  biên ải. Từ nay, việc của Họa Anh  cần báo cáo nữa.”
 
“Dạ.”
 
Nghe giọng bực bội của Phó Lang,  cuối cùng cũng nhận  sắc mặt   gì đó là lạ.
 
“Sao , bệ hạ?”
 
Phó Lang lấy sách che mặt, giọng u uất.
 
“Nàng  quan tâm đến trẫm.”
 
“Ta khi nào  quan tâm  chứ?”
 
“Nghe thấy chuyện của Họa Anh, nàng liền sốt ruột.”
 
“Ta  sốt ruột, chỉ là thấy lạ,    đột nhiên tự vẫn, …”
 
Phó Lang bất ngờ  bật dậy ôm lấy , cắt ngang lời biện bạch.
 
“Bao nhiêu ngày nay, ngày nào  cũng cố kiềm chế bản , sợ  nàng sợ.”
 
“  thật sự  nhịn  nữa .”
 
“Phải  , mới khiến trong mắt nàng chỉ   ?”
 
Ta  nam nhân đang ôm chặt   để lọt khe hở, gấp đến mức chẳng buồn dùng từ “trẫm” nữa.
 
Chẳng hiểu nghĩ gì,  buột miệng hỏi:
 
“Vậy nên mỗi     đến cuối cùng, là vì sợ   dọa ?”
 
Vừa dứt lời,  Phó Lang lập tức cứng đờ, vành tai đỏ rực.
 
“Ừm…”
 
Ta bật  thành tiếng.
 
Nghe thấy tiếng  của , Phó Lang giận dỗi  mặt .
 
Ta kéo đầu  , nghiêm túc  từng chữ:
 
“Ta thích sự cố chấp của , thích sự ghen tuông của , thích sự ‘chỉ cần ’ của .”
 
“Phó Lang,   thích là .”
 
Hàng mi dài của Phó Lang khẽ run, đôi mắt xám tối rọi lên những tia sáng vụn mềm mại.
 
Ta nghiêng , in một nụ hôn lên khóe môi , siết chặt lấy .
 
Ngoài cửa, mưa rơi lả tả  tán chuối, cây cối mờ ảo trong khói sương, ánh trăng nhàn nhạt đổ bóng  nền đất.
 
Ta chợt nhớ đến Thương Lan thành mấy năm về .
 
Có một  thiếu niên thanh tú   ánh trăng, chớp mắt, rụt rè hỏi :
 
“Đợi  lớn , nàng lấy   ?”
 
…“Được.”
 
- Hoàn văn -