Nước mắt nhòe nhoẹt,   lắc đầu tuyệt vọng,  hét lên với cô rằng   ,   như em nghĩ.
 những lời dằn vặt vẫn tiếp tục.
[Sở Nhiên quỳ trong chùa ba ngày, thậm chí lấy tính mạng con chúng  để đổi lấy bình an cho Doãn Lộ. Dù   thương , đó cũng là con  mà…    thể m.á.u lạnh đến thế?]
[Ngày phẫu thuật xong,  ôm bụng    ,  bảo mẫu hoảng sợ. Đau chứ… đau vì  vĩnh viễn mất  một phần  thể của .]
[Trong   như  một lỗ hổng lớn, kể cả khi   nắng, vẫn  gió lạnh thốc .]
[  đến ngôi chùa đó. Nếu thật sự  thần Phật, xin hãy cho   cách nào để giải thoát?]
[Đại sư cho  lá bùa vãng sinh, khuyên đừng quá chấp niệm  ‘ yêu’. Thì  cả đời ,   trói chặt trong hai chữ .]
[Sở Nhiên coi bùa vãng sinh của con thành bùa bình an,  đưa cho Doãn Lộ, chúc cô  cả đời an … ha ha.]
[Đó là bài hát của , ước mơ của , tình yêu của .    suốt bao ngày đêm.]
[Rốt cuộc cũng chẳng khác gì… Sở Nhiên  Giang Lăng Ý, tất cả đều như .]
Chữ  vẫn ngay ngắn, nhưng     thấy sự rối loạn, tuyệt vọng ẩn trong đó.
Đó là nỗi đau  nghiền nát,   chỗ trút.
Trong khi   thản nhiên rong ruổi cùng Doãn Lộ, khoe khoang danh tiếng, Thẩm Du  một  hứng chịu tất cả.
Anh  từng nghĩ cô chỉ vì  cưng chiều mà kiêu ngạo, nên mới lạnh nhạt với cô,  cô “tự nhận sai”.
Hóa ,    sai lầm đến mức  thể tha thứ.
Điện thoại Sở Nhiên vang lên, màn hình hiện cuộc gọi của Doãn Lộ. Anh  định tắt , nhưng tay run rẩy kéo xuống cửa sổ chat.
Ô cửa đó  ghim  đầu, tên là: “Trái tim vĩnh hằng của ”.
Trong đó là từng dòng tin nhắn như d.a.o chém:
[Hôm nay là lễ Tình nhân,   đụng đến cô  ?]
[Nghĩa vụ vợ chồng vẫn  , nhưng khi  ở bên cô , trong đầu  chỉ nghĩ đến em.]
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
[Cảm giác của cô   hơn,  của em  hơn?]
[Đương nhiên là em. Nếu  nghĩ đến gương mặt em, thì  căn bản chẳng  đụng  cô !]
[Xin  Lộ Lộ,   chạm  cô ,  còn cách nào, nhất định  giả thành thật.]
[Hôm nay  hôn cô , thật ghê tởm, Lộ Lộ, vì em  sẽ cố gắng chịu đựng.]
[Cô   đồng ý rời khỏi giới giải trí, em  còn đối thủ nữa, Lộ Lộ, em nhất định sẽ một đường thuận lợi.]
…
Hóa , Thẩm Du   thấy tất cả từ lâu.
Anh   dám tưởng tượng, cô  sống trong tâm trạng nào khi đối diện   và Doãn Lộ.
Sở Nhiên ôm chặt điện thoại, quỳ gục xuống đất,  đến đứt ruột gan.
 lúc đó, ngoài biệt thự vang lên một giọng nữ quen thuộc, ngọt ngào:
“Anh Sở Nhiên, em đến thăm  . Sao trong nhà  thấy ai ?”
Doãn Lộ theo cầu thang  lên, ngẩng đầu liền thấy Sở Nhiên quỳ  cửa thư phòng.
Đôi mắt   đỏ rực,  còn chút phong độ nho nhã ngày xưa, khiến Doãn Lộ sợ hãi lùi .
14.
Thế nhưng giọng Sở Nhiên  mang theo một sự lạnh lẽo đến đáng sợ:
“Cô đến đây  gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoa-no-tren-loi-cu-ma-nguoi-van-chua-ve/10.html.]
Doãn Lộ ôm ngực, cố  vẻ yếu ớt:
“Em    ngất xỉu, nên qua thăm… cái đó… xin chia buồn.”
“Rồi  nữa?”
Sở Nhiên chậm rãi  lên, bóng  cao lớn phủ xuống cả hành lang. Doãn Lộ thoáng hoảng, nhưng  tự trấn an — đây là  đàn ông yêu cô  nhất  mà.
Cô  nén sợ hãi, dịu giọng:
“Dù Thẩm Du  chết, nhưng em vẫn ở bên . Giờ   cần sợ  cô  phát hiện nữa, chúng   thể thường xuyên ở cạnh  .”
Cô      Sở Nhiên từng bước áp sát, mỗi bước đều nặng nề khiến tim cô  run rẩy.
“Em  thể tìm cách ly hôn với Giang Lăng Ý…   em ở bên ,  ?”
Lời  dứt, Sở Nhiên    mặt cô .
Khóe môi Sở Nhiên  nhếch, giọng khẽ khàng như lẩm bẩm:
“ suýt quên, Giang Lăng Ý cũng là  cô giật từ tay Thẩm Du… hại cô  trầm cảm bao năm.”
Doãn Lộ biến sắc, cau mày:
“Cái gì mà giật? Rõ ràng là Giang Lăng Ý chọn em. Trong bất kỳ mối quan hệ nào,    yêu mới là kẻ thứ ba. Sao   thể  em như thế? Anh   chứ?”
Cô  ngẩng đầu, cuối cùng cũng thấy rõ vẻ mặt của Sở Nhiên.
Chưa kịp thốt lên, cổ cô    bàn tay Sở Nhiên siết chặt.
Doãn Lộ như cá mắc cạn, gương mặt tái nhợt, chỉ còn  sự hoảng loạn cực độ:
“Sở Nhiên… … … rốt cuộc…”
Đôi mắt   đỏ ngầu, tràn đầy điên loạn:
“Bởi vì cô… tất cả đều vì cô… Thẩm Du mới đau khổ đến !”
Bản năng sinh tồn khiến Doãn Lộ dồn hết sức bấu c.h.ặ.t t.a.y  :
“Anh điên  ? Dù   sai… thì  đúng chắc?”
Một câu  khiến Sở Nhiên thoáng khựng . Cô  thừa cơ đẩy Sở Nhiên , ngã quỵ xuống đất, nôn khan kịch liệt, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, thảm hại vô cùng.
 cô  vẫn khản giọng  gằn:
“Những chuyện  ,  cái nào mà   ? Có cái nào   nhúng tay?     , nhưng   ?”
Cả  Sở Nhiên run rẩy dữ dội, nghiến răng đến vang lên tiếng răng rắc. Phải,  khi  tất cả,    thể tha thứ cho chính , chỉ còn  phát tiết bằng cách .
Doãn Lộ thở dốc,  nở nụ  méo mó:
“Chẳng  chính   sẵn sàng đánh đổi tất cả để   khỏe mạnh ? Lúc  câu đó,   cảm động đến thế nào,    ?”
“ ,  chỉ  , còn  Giang Lăng Ý nữa. Một thằng nghèo rớt mồng tơi, nếu  nhờ ,    là cái gì? Có  hôm nay ?”
“Các …  như  thanh cao lắm!”
Cả Sở Nhiên lẫn Doãn Lộ đều  ,  lầu  tiếng chân khựng .
Ánh mắt Doãn Lộ lóe lên khoái trá vặn vẹo khi  Sở Nhiên đau khổ:
“À … cảnh sát  vẫn  tìm thấy xác Thẩm Du đúng ? Haiz, một vụ nổ lớn như thế, biển cả mênh mông, cô  còn  thể  ? Sống  thấy , c.h.ế.t  thấy xác.”
Sắc mặt Giang Lăng Ý  lầu tái .  câu   khiến tim   run lên dữ dội, như chợt nghĩ  điều gì.
Anh  cắn môi, liếc  lên lầu một cái,  vội vã xoay  rời , bước chân hoảng hốt.
Thẩm Du… sống  thấy , c.h.ế.t  thấy xác.  nếu còn một tia hy vọng… liệu  thể là cô vẫn  chết?