Hoa Quỳnh Trong Sương Đêm - CHƯƠNG 10 — TIẾNG NỨT CỦA BÓNG ĐÊM

Cập nhật lúc: 2025-11-08 11:26:10
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đêm hôm đó, Thượng Hải chìm một màu xám trăng.

Tiếng xe ngoài đường xa dần, biến mất.

Cả thành phố như đang giữ thở để một linh hồn trẻ tuổi rơi chậm một nơi lối .

Căn phòng trọ tối của Hàn Tịch bật đèn.

Không mở cửa.

Không bất kỳ âm thanh nào ngoài tiếng tim đập loạn như một con chim nhốt trong lồng sắt.

Cậu ở góc phòng, lưng dựa tường, đầu gối kéo lên ngực.

Cả lạnh như ngâm trong nước.

Mỗi nhắm mắt, cảm giác như kéo xuống một hồ sâu—

nơi đáy, ánh sáng, đường bơi lên.

Bất giác, tay đưa lên cổ.

Chỗ đó còn vệt đỏ nhạt.

Cậu chạm .

Đau.

Cảm giác đau giật .

“…Còn thấy đau nghĩa là… em c.h.ế.t, đúng …?”

Cậu tự lẩm bẩm, giọng mờ như sương.

ngay đó, thấy một tiếng nhỏ trong đầu—

thứ tiếng thì thầm mà từng đây:

“Vậy thì ?

Còn sống chỉ để đau tiếp thôi.”

Hàn Tịch bật dậy, ôm đầu.

“Không… …”

tiếng thì thầm trở nên rõ ràng hơn:

“Cậu nghĩ còn tương lai ?”

Cậu lắc đầu mạnh.

“Đừng nữa… đừng nữa…”

“Lục Giản sẽ sụp đổ vì .”

“Không… …”

“Cậu chính là gánh nặng.”

“Không—!”

Cậu lấy hai tay bịt tai.

tiếng đến từ bên ngoài.

trong đầu.

Và nó thể chặn .

Đó giọng ai khác.

Đó là giọng của chính .

Sáng hôm , tiếng thông báo tin tức reo lên liên tục từ điện thoại của các thực tập sinh khác.

Tin mới từ truyền thông:

“Lộ tin đồn: H.T TỰ NGUYỆN để nâng đỡ trong đêm tiệc?”

“Đã bản ghi âm tối qua, nhưng thể xác minh.”

“Nguồn: Người trong cuộc cho H.T ‘ hề chống cự’.”

Những tít báo như d.a.o cùn— chặt ngay, nhưng cắt nát từng chút.

Mọi trong công ty thi chia sẻ link trong group chat kín:

“Đó, tao mà, nó tự tìm đường đó.”

“Thảo nào ông nhà đầu tư thích nó.”

“Lục Giản chắc ngu lắm mới bênh loại .”

Tất cả đều quên mất rằng ai sự thật.

sự thật bao giờ quan trọng bằng sự ác ý.

Khi Hàn Tịch đến công ty buổi sáng, ánh mắt khác thường đến mức khiến chỉ về phòng mà trốn.

Trong thang máy, bốn .

khi bước , cả bốn lập tức lùi sang một bên, như thể là vật gì đó dơ bẩn sẽ lây sang họ.

Một nhỏ giọng, nhưng đủ để :

“Thấy , đúng là loại đó.”

“Ghê thật… còn dám đến công ty nữa.”

“Tưởng hôm qua nó nghỉ luôn .”

Hàn Tịch cúi đầu, bàn tay trong túi áo siết đến tím.

Thang máy đến tầng ba, bước một .

Tay run.

Cậu mở khẩu trang, cay mắt.

Cậu từng nghĩ nỗi sợ lớn nhất của là đối diện với nhà đầu tư.

giờ mới hiểu—

nỗi sợ lớn nhất…

là ánh mắt của những xung quanh.

Ánh mắt đ.á.n.h giá.

Khinh bỉ.

Xa lánh.

Không cần lời nào.

Chỉ cần cũng đủ g.i.ế.c một .

Cánh cửa phòng tập mở .

Không ai .

Không ai chào hỏi.

Không ai dành cho nổi một ánh mắt bình thường.

Không vì họ thấy.

Mà vì họ thấy.

Hàn Tịch xuống một góc phòng, lấy headphone .

khi bật nhạc, tai thấy gì.

Âm thanh bóp nghẹt.

Như lớp sương dày giữa tai và thế giới.

Cậu tháo headphone

vẫn thấy gì.

Tiếng giày của thực tập sinh chạy, tiếng thầy dạy đếm nhịp, tiếng thở gấp…

Tất cả như âm thanh qua lớp kính.

Cậu thì thầm:

“…Em… thấy…”

Rồi tiếng thì thầm trong đầu vang lên:

“Không cần nữa.

Cậu thuộc về nơi .”

Hàn Tịch ôm đầu.

Lưng run như trúng gió lạnh giữa đông.

Một thực tập sinh ngang, hất chân đụng chân .

Không xin .

Không .

Một khác nhẹ:

“Nhìn nó co ro như mèo hoang. Haiz.”

“Thôi, đừng lớn, lỡ nó ầm lên như hôm đó.”

“Tao mà nhà đầu tư để ý, tao còn mừng.”

Họ .

Cậu một .

Phòng tập rộng, nhưng chỗ cho .

Một nơi từng là giấc mơ của

giờ như chiếc lồng nhốt .

Trong văn phòng cấp cao của công ty, Lục Giản gọi lên ngay khi đặt chân tới.

Tổng giám đốc ném bản hợp đồng lên bàn:

“Cậu ?”

Lục Giản im lặng.

“Cậu trái ý nhà đầu tư lớn nhất của công ty.

Cậu tạo scandal.

Cậu cổ phiếu chúng rớt giá.”

Lục Giản chớp mắt:

quan tâm.”

“CẬU PHẢI QUAN TÂM!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoa-quynh-trong-suong-dem/chuong-10-tieng-nut-cua-bong-dem.html.]

Giám đốc đập bàn.

“Từ hôm nay—

tất cả dự án truyền hình, điện ảnh mới của đều dừng.”

Trợ lý tái mặt:

“Giản ca…”

Giám đốc tiếp:

“Cậu sẽ tham gia họp báo cuối tuần.

Cậu xin nhà đầu tư truyền thông.”

“Không.”

Lục Giản lạnh giọng.

sẽ xin .”

“Cậu nghĩ lựa chọn?”

Giám đốc nghiêng , giọng như dao:

“Nếu xin , cho kết cục—

tất cả hợp đồng thương mại của sẽ hủy.

Các đoàn phim sẽ cấm cửa .

Cậu sẽ đóng băng trong 3 năm.”

“3 năm thì ?”

Lục Giản nhạt.

chuẩn cho trường hợp đó.”

Giám đốc trừng mắt:

“Vì một thực tập sinh rác rưởi mà hủy sự nghiệp của ?

Cậu điên ?!”

Một tiếng rầm.

Lục Giản đập mạnh tay xuống bàn.

Đôi mắt đỏ như bóp đến nổ:

“ĐỪNG—gọi như .”

Không gian đóng băng.

Giám đốc dậy:

“Lục Giản.

Cậu đang tự đào mộ.”

.”

Anh , giọng thấp và tĩnh như đá.

nếu chôn cùng một

chấp nhận.”

Giám đốc sững.

Anh , khi rời khỏi phòng, để một câu:

“Còn chuyện của Tịch…

nếu các dám động một nữa—

sẽ kéo cả công ty xuống.”

Cánh cửa đóng .

Giám đốc ném cốc xuống sàn, vỡ tan.

Bên ngoài hành lang, trợ lý run rẩy:

“Giản ca… thế… sẽ c.h.ế.t thật…”

Lục Giản nhỏ:

“Không .”

“C.h.ế.t… còn hơn yêu c.h.ế.t dần.”

Ở phòng tập, Hàn Tịch tập .

Cậu ngoài, trốn nhà vệ sinh tầng 2—nơi ít .

Cậu soi gương.

Khuôn mặt trong gương…

trông giống .

Mắt đỏ như gió quật.

Da trắng bệch.

Môi c.ắ.n đến rớm máu.

Cậu một lúc.

Rồi một tiếng thì thầm vang lên:

“Nhìn xem…

ai còn ?”

Hàn Tịch nhắm mắt.

“Cậu là gánh nặng…”

Cậu bịt tai.

“Nếu biến mất—

sẽ sống dễ dàng hơn.”

Hàn Tịch c.ắ.n răng:

“Không… …”

tiếng càng lúc càng rõ:

“Cậu nên biến mất.”

“Không…”

“Biến mất .”

“Đừng nữa…”

“Cho giải thoát.”

“Không …”

“Chỉ cần biến mất.”

Ầm—

Cậu đ.á.n.h mạnh gương.

Không nứt.

tay đỏ lên.

Cậu nhỏ:

“…Em mệt quá…”

Không khí trong phòng vệ sinh lạnh đến mức khiến thấy buốt sống lưng.

Một suy nghĩ đáng sợ len :

“Nếu em biến mất…

sẽ nhẹ nhàng hơn.”

Cậu lắc đầu, run:

“…Không… …”

ý nghĩ đó… vẫn ở đó.

Như một hạt mầm nảy trong bóng tối.

Buổi tối, Lục Giản gửi tin cho Hàn Tịch:

“Anh đang nhà em.”

“Đừng sợ.

Anh chỉ giọng em.”

“Trả lời một câu thôi.”

Hàn Tịch mở máy.

Không .

Mà vì sợ—

sợ chỉ cần giọng , sẽ đến c.h.ế.t.

Cậu trùm chăn, cuộn giường.

Bên ngoài, tiếng gió thổi mạnh qua khe cửa.

Trong bóng tối, tiếng thì thầm vang:

“Nếu em tồn tại…

sẽ đau nữa.”

Hàn Tịch chôn mặt gối, bật tiếng.

“…Em xin

Giản ca…”

Trong căn phòng trọ tối đó, đầu tiên phản ánh rõ:

Hàn Tịch bắt đầu nghĩ đến “biến mất”.

Không ngay.

Không bây giờ.

một ngày nào đó.

Và ngày đó—

đang tới gần hơn mỗi tiếng gọi ngoài cửa.

Loading...