Bùi Ngộ giật  ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu chằm chằm  Tiểu Trương: Cậu   gì?
Tiểu Trương  thèm để ý  , tiếp tục :
À đúng , mỗi   khi  công tác, chị  đều để  một bức thư, dặn  nếu chị  xảy  chuyện, thì đưa thư đó cho ngài.
Nói xong,   vội chạy về bàn  việc, lấy  một xấp phong bì dày.
 nhớ  . Mỗi  chuẩn   xa,  đều  một bức thư để  cho  . Thực , cũng  hẳn là thư tuyệt mệnh. Chỉ đơn giản là một lời an ủi mà thôi. Bởi vì bố  của Bùi Ngộ  qua đời trong một tai nạn khi  chỉ mới bốn tuổi,  để  bất kỳ lời nhắn nào. Điều đó  để  trong  một bóng đen tâm lý  nặng nề.
Khi còn ở cô nhi viện,  luôn lo sợ rằng những  xung quanh sẽ bất ngờ biến mất  bất kì thời điểm nào. Có   theo viện trưởng  ngoài một chuyến, khi trở về,   ôm chặt lấy ,  nức nở cả đêm, sợ rằng    sẽ  trở về nữa, sợ rằng  sẽ bỏ rơi .     ồn đến mức  ngủ , đành học cách bà nội từng dỗ , ôm đầu   lòng, dịu dàng an ủi bên tai: Đừng  nữa,   chuyện em bỏ rơi  …
Về , điều đó trở thành thói quen. Suốt hai mươi năm tiếp theo, mỗi khi  giật  tỉnh dậy từ cơn ác mộng,  đều ôm lấy , nhẹ nhàng xoa đầu , nhắc nhở rằng  vẫn luôn ở đây.
Bùi Ngộ run rẩy tay, vội vã xé mở phong bì.  ghé  gần . Thật , cụ thể    gì,  cũng  nhớ rõ. Chỉ nhớ mỗi lá thư đều bắt đầu bằng một câu: “Không  chuyện em bỏ rơi .”
Nước mắt nóng hổi từng giọt từng giọt rơi xuống,  nhòe cả chữ  giấy. Bùi Ngộ cúi mắt, từng từ từng chữ  một cách chậm rãi. Phần  giống như một cuốn nhật ký vụn vặt. Có lúc  nhắc  nhớ uống thuốc đúng giờ,  lúc dặn  đừng quên vứt rau trong tủ lạnh,  khi  bày tỏ mong  lễ tang của   một  đóng vai centaur đến dự.
Lá thư cuối cùng là    khi  công tác  . Lúc đó, chúng   quyết định, đợi  trở về sẽ tổ chức đám cưới.     nghĩ rằng  sẽ gặp chuyện gì bất trắc. Vì , những lời  để    là di chúc, mà là những ước mơ và hy vọng cho ngày cưới.
  Lục Tinh Nham mặc váy cưới, khi Bùi Ngộ   sẽ   ngạc nhiên.    bó hoa cưới bằng gậy trêu mèo, ai giành  sẽ nhận một chú mèo vàng  quà  lễ cưới.   ép Bùi Ngộ mặc đồ ếch, nhảy múa cùng .
…
   nhiều thứ.  tiếc là, chẳng  điều gì  thể thực hiện  nữa. Trên cả hành trình đều bình an vô sự, ai mà ngờ rằng, đến  tòa nhà công ty  xảy  chuyện.
Bùi Ngộ siết chặt lá thư  lồng ngực, bật  thảm thiết, như một con thú dữ đang hấp hối.
Thư Ý… Thư Ý!! Toàn   run rẩy, tiếng  nghẹn ngào đến khản đặc. Thư Ý, em trở  … Anh sai … Anh thực sự  sai …
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoa-ra-co-ta-moi-la-nguoi-anh-yeu/chuong-6-hoa-ra-co-ta-moi-la-nguoi-anh-yeu.html.]
Có lẽ đến giờ  mới thật sự nhận    đánh mất điều gì.   xổm  mặt , nghiêm túc ngắm gương mặt đau đớn  thể chịu đựng của , giống như  , nhẹ nhàng vỗ đầu .  bàn tay  xuyên qua mái tóc ,  để  bất kỳ dấu vết nào.
 nuối tiếc thu tay . Dù    thấy,  vẫn  .
Bùi Ngộ,  ,  bỏ rơi .
13
Bùi Ngộ  đến ngất ,  Lục Tinh Nham đưa  bệnh viện. Khi tỉnh dậy,  bình tĩnh hơn  nhiều. Anh lặng lẽ  lên trần nhà,   đang nghĩ gì. Một lúc lâu ,  quét mắt  qua Lục Tinh Nham đang  bên cạnh,  lật  xuống giường.
Lục Tinh Nham  động đậy, chỉ lạnh lùng  theo . Chỉ đến khi thấy  leo lên bậu cửa sổ, Lục Tinh Nham mới vội vàng chạy tới ngăn cản.
Anh  cái gì ?
Anh kéo tay Bùi Ngộ, mạnh mẽ ném  xuống đất. Bùi Ngộ loạng choạng  dậy,   lời nào,   trèo lên bậu cửa sổ. Không thể chịu nổi nữa, Lục Tinh Nham giơ tay đ.ấ.m  một cú:
Anh điên cái gì  hả!
Bùi Ngộ đưa tay lau m.á.u mũi, giọng  vô cùng tự nhiên:
  theo Thư Ý. Cô  nhát gan, một  chắc chắn  sợ. Anh còn  quản lý công ty,  tiện  cùng cô .   là hợp lý nhất.
 sững sờ lùi  vài bước. Đừng  mà đến đây tìm  đấy,  thấy phiền.
Lục Tinh Nham bật  lạnh, giọng  sắc như dao:
Đi theo cô ? Cậu xứng ? Cậu nên sống thật lâu, để cả phần đời còn  chìm trong đau khổ và tuyệt vọng để chuộc tội.
 thì nghĩ  chắc. Người như  , lòng   đổi nhanh như chớp,  gì  chuyện thật lòng hối hận vì  suốt cả đời chứ. Ngay cả Lâm Vãn,  mà   yêu đến mức xé lòng, cũng    tùy tiện chôn cất cho xong chuyện.