HÓA RA TA BỊ PHU QUÂN TÍNH KẾ - Chương 58
Cập nhật lúc: 2025-09-11 10:34:23
Lượt xem: 30
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trần Hợp kê một đơn thuốc. Phủ nơi chẳng qua chỉ là chỗ Lưu Đàn dừng chân khi ở Yên Châu mà thôi. Tuy sánh với phủ Mục Vương, nhưng đầy tớ trong phủ đều tháo vát, việc cũng nhanh nhẹn. Trong thời gian ngắn chuẩn đủ thuốc bổ trong đơn thuốc của Trần Hợp.
Lưu Đàn vốn thích cưỡi ngựa, thích c.h.ế.t dí trong xe nhưng thể Minh Hoàn yếu ớt, da dẻ mịn màng, để nàng lưng ngựa xóc nảy vài cái, chắc chắn bắp đùi sẽ cọ rách. Bởi , nàng trong xe ngựa, Lưu Đàn cũng theo lên xe.
Minh Hoàn dựa gối mềm, thoải mái ở một bên. Lưu Đàn sáp gần: “Cho ôm một cái.”
Minh Hoàn : “Nam nữ thụ thụ bất , cho ôm.”
Lưu Đàn bật : “Ta ôm nàng. Ta ôm đứa bé trong bụng nàng, ?”
Nói , ôm lấy Minh Hoàn, giam chặt nàng trong vòng tay : “Lần đầu tiên cha, trong lòng khó tránh vui mừng. Hoàn Hoàn , nàng cũng thể ngăn cản gần gũi với bé con.”
Minh Hoàn cũng buồn ngủ. Không vùng vẫy , nàng bèn dựa trong lòng Lưu Đàn ngủ.
Lưu Đàn đặt tay lên bụng Minh Hoàn, nhẹ nhàng v**t v*.
Thời tiết ngày càng nóng, Minh Hoàn vốn ăn nhiều, bây giờ đường thì càng ăn gì, mỗi bữa ăn như mèo con .
Lưu Đàn lừa gạt nàng thai nên cũng cớ dỗ nàng ăn thêm một vài thứ, lừa nàng uống thuốc bổ với mùi vị dễ uống cho lắm. Chậm rãi bồi bổ, khí sắc của Minh Hoàn hơn nhiều, cũng ham ngủ nữa.
Hai ngày , lúc sẩm tối gặp trạm dịch đều tương đối đơn sơ, cho nên Lưu Đàn với Minh Hoàn đều ở xe ngựa. Chờ đến ngày thứ ba, cuối cùng cũng một thành thị, đến một nhà trọ vẻ khá hơn một chút.
Nhà trọ giá khá cao, khách cũng tương đối ít. Ông chủ nhà trọ đang cửa chuyện phiếm với thuê. Đường phố rộng rãi, cửa hàng ở hai bên trái . Đột nhiên, tiếng vó ngựa rầm rập truyền tới, đàn ông dẫn đầu đội ngũ mặc trang phục cưỡi ngựa màu xám, uy phong lẫm liệt. Hắn tiện tay ném một túi bạc xuống: “Tất cả phòng hảo hạng chúng đều bao hết.”
Ông chủ ước lượng chỗ bạc đó. Ông đoàn , thầm nghĩ chắc là quan to quý nhân ngoài. Đây hẳn là công tử tiêu tiền như nước của nhà giàu nào đó.
Ông vội vàng hét dắt ngựa cho các quý nhân. Trời chiều ngả bóng về tây, phía tây là một mảnh ráng chiều rực rỡ. Lại thấy tiếng vó ngựa lộc cộc cùng với tiếng bánh xe nghiến mặt đất, ông chủ ngẩng đầu lên, chỉ thấy đánh xe vung roi lên, “Họ” một tiếng, hai con ngựa bờm bạc với bộ lông mượt cực kỳ vững vàng dừng .
Người đàn ông mặc trang phục cưỡi ngựa màu xám tới xe ngựa, với bên trong: “Bẩm công tử, trong nhà trọ vẫn còn phòng hảo hạng, công tử và thiếu phu nhân xuống xe ạ.”
Ông chủ nhà trọ , chỉ thấy một bàn tay mạnh mẽ thon dài vén mành xe lên, đó một thanh niên tuấn tú nhưng lạnh lùng .
Trông thấy , ông chủ nhà trọ mới phát hiện nãy lầm. Quý nhân cái gì, mắt mới là quý nhân. Lưu Đàn chú ý tới ánh mắt của ông . Hắn lạnh lùng lia mắt, trong nháy mắt ông chủ nhà trọ lạnh toát sống lưng, vội vàng cúi đầu xuống.
Lúc , Lưu Đàn mới đưa một tay , giọng ấm áp: “Hoàn Hoàn ơi, xuống xe thôi.”
Minh Hoàn đặt tay tay Lưu Đàn, để đỡ xuống xe ngựa.
Một làn gió thơm tinh tế phảng phất, ông chủ quán dám . Ông nghĩ cô gái chắc chắn là sủng cơ của quý nhân đây. Quý nhân thể phô trương như , e là lai lịch cũng tầm thường. Cứ tùy tiện, sợ là sẽ móc mắt mất.
Minh Hoàn nâng mắt bảng hiệu của quán, “Xuân phong lâu”. Sau đó nàng và Lưu Đàn cùng .
Người trong quán trọ dẫn bọn họ lên lầu. Toàn bộ phòng hảo hạng bao trọn, ước chừng hơn mười phòng, hai một phòng, cũng gần đủ cho một đoàn .
Minh Hoàn và Lưu Đàn vẫn một một phòng. Dẫu cũng là vợ chồng thật. Hai còn thành , đường hoàng ở chung với cũng thích hợp cho lắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoa-ra-ta-bi-phu-quan-tinh-ke/chuong-58.html.]
Đương nhiên là chỉ Minh Hoàn cảm thấy thích hợp, còn Lưu Đàn thì hề nghĩ như .
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
Ở xe ngựa, tuy rằng buổi tối Minh Hoàn ngủ cũng coi như tệ, nhưng ban ngày xóc nảy, nàng cũng mệt.
Sào Ngọc hết một lượt đồ giường. Minh Hoàn chờ cho thứ chỉnh đốn xong mới cởi áo khoác lên giường: “Ta nghỉ ngơi một lát. Ngươi trông chừng ở bên ngoài. Chờ tới lúc dùng cơm tối thì gọi dậy.”
Sào Ngọc lên tiếng đáp ....
Hiến Châu. Phủ Hiến Vương. Một mảnh rừng trúc. Trong tiếng gió hiu hiu lay động lá trúc, tiếng đàn du dương truyền đến từ một chỗ sâu trong rừng.
Một thiếu niên tuấn tú mặc trang phục bó sát màu xanh nhạt, tóc thì dùng dây cột tóc buộc lên một cách tùy tiện. Thiếu niên đó đang cấp tốc xuyên qua rừng trúc, tới một đất trống trong rừng.
Đột nhiên, “loong coong”, tiếng đàn chói tai mang theo sát khí đáng sợ chợt tới gần thiếu niên đó.
Thiếu niên nâng kiếm, búng lên, nhảy qua tiếng đàn.
Lúc , tiếng đàn êm ái dần, thiếu niên về phía đang đánh đàn: “Tam ca , , Mục Vương sắp kết hôn đấy.”
Tiếng đàn dừng . Người đánh đàn đó, tóc đen tùy ý xõa xuống, khuôn mặt tuấn tú mà nham hiểm nhợt nhạt, đôi mắt hẹp dài, màu môi thoáng hiện lên màu xanh tím.
Khi nâng mắt lên, bộ rừng trúc đều theo đó mà yên lặng.
“Với công chúa Xứng Tâm ?”
“Cũng , chỉ là con gái dòng chính của một gia đình gốc gác ở Mục Châu thôi.” Thiếu niên , “Ta còn cho rằng Mục Vương sẽ mượn quan hệ thông gia để mở rộng thế lực của cơ đấy. mà, tính toán của hai thế là hỏng . Anh gả em sáu cho Mục Vương, ngờ, Mục Vương cưới khác .”
Người đánh đàn là Sở Tinh Trạch, con thứ ba của Hiến Vương ở Hiến Châu. Thiếu niên đang chuyện với là con rơi của Hiến Vương, cũng cho ngoài , cũng mang họ Sở mà họ Du, tên là Du Tinh Cẩm.
Sở Tinh Trạch cụp mắt xuống: “Đây lẽ là một nước cờ trong kế hoạch của Mục Vương. Lấy con gái của một gia đình bình thường thì cũng dễ bắt chẹt hơn. Suy cho cùng, ai hi vọng bên gối đồng sàng dị mộng với .”
Du Tinh Cẩm đột nhiên nhận những lời nên . Hắn tiếp: “Mấy ngày , chuyện phụ vương bảo tam ca phá đám, tổn thất mất mấy gã tâm phúc. Tam ca , xem, đây là Nhị ca nhỉ? Tương lai Mục Vương thành , chắc chắn là và Nhị ca đều tới Mục Châu. Mục Châu cũng là Hiến Châu, nếu thể g.i.ế.c Nhị ca ở đó… Tam ca, Vương vị sẽ là của .”
Trong đôi mắt hẹp dài của Sở Tinh Trạch lóe lên một tia trào phúng: “Vị trí Hiến Vương ?”
Thứ , chỉ là cái : “Đi xuống . Tinh Cẩm , nhớ chuẩn một phần hậu lễ đưa đến chỗ Mục thái phi .”
Du Tinh Cẩm lên tiếng đáp vội vàng rời khỏi rừng trúc.
Sở Tinh Trạch đang mặc trường bào màu xanh nhạt. Sắc mặt luôn tái nhợt, dáng vẻ như còn ở nhân thế bao lâu nữa. Thế nhưng chỉ dựa diện mạo , lừa c.h.ế.t nhiều .
Ngón tay thon dài gảy đàn, bên môi Sở Tinh Trạch hiện lên nụ quỷ dị: “Lưu Đàn , một gã như ngươi rốt cuộc sẽ lấy một vợ thế nào đây?”
Từng sợi tơ đố kị cùng căm hận nổi lên từ đáy lòng, ngón tay đang gảy đàn của Sở Tinh Trạch đột nhiên dây đàn cứa đứt....
Minh Hoàn ngủ nửa canh giờ. Thực nàng còn ngủ thêm một lát nữa, nhưng chọc chọc bả vai nàng. Nàng tưởng là Sào Ngọc mới nhỏ giọng : “Để ngủ thêm một khắc nữa.”
Tiếng nàng mềm nhẹ, giống như là đang nũng .