Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hóa Ra Thần Tượng Tôi Thích Cũng Thích Tôi - Chương 1: Hóa Ra Thần Tượng Tôi Thích Cũng Thích Tôi

Cập nhật lúc: 2025-07-04 01:51:43
Lượt xem: 14

“Cheers!”

“Cheers!”

Nguyễn Tinh Trầm và Tô Mạt nâng ly chạm vào nhau, rồi cười vang, ngả nghiêng trên ghế sofa.

Hai người từng là bạn học đại học. Đã lâu không gặp, giờ có dịp trò chuyện, tất nhiên có rất nhiều chuyện để kể. Thế nhưng, Tinh Trầm không phải người nói nhiều, phần lớn thời gian là Tô Mạt thao thao bất tuyệt. Cô lặng lẽ ngồi lắng nghe, thỉnh thoảng lại mỉm cười.

Nửa tiếng sau, Tô Mạt đã kể hết mọi chuyện cần kể, liền chuyển sang chủ đề khác: “Mấy hôm trước mấy đứa bạn học cũ gặp nhau, tụi Lily còn hỏi thăm cậu đấy. Bao nhiêu năm không gặp, khó khăn lắm mới có một buổi họp lớp mà cậu không thèm xuất hiện.” Vừa nói, cô vừa uống thêm một ngụm Coca: “Ngay cả thầy Từ cũng nhắc đến cậu.”

Nghe nhắc đến thầy Từ, Nguyễn Tinh Trầm ngẩng đầu lên, cười hỏi: “Thầy Từ nói gì thế?”

“Thầy Từ nói nếu sau này cậu chọn ngành truyền thông thì giờ chắc chắn đã hơn tụi này nhiều rồi. Trước kia, cậu là người chuyên nghiệp nhất trong đám tụi mình, hơn nữa trong lòng thầy Từ…” Tô Mạt liếc nhìn căn hộ chung cư, thở dài. Cô chưa từng thấy nghệ sĩ nào có hoàn cảnh bi đát như Tinh Tinh, vào giới giải trí ba năm rồi, không những không tích cóp được chút tài sản nào mà ngay cả nhà ở cũng phải đi thuê.

May mắn là…

Cô cười cười: “Dù sao giờ cậu cũng đã khởi sắc rồi, tớ chờ ngày được ôm đùi cậu.”

Lời này đương nhiên chỉ là đùa giỡn. Hiện tại, Tô Mạt đang là lãnh đạo tại công ty Tân Ngu, số dư trong tài khoản ngân hàng đã lên đến tám con số, sở hữu hai căn hộ giữa thành phố A phồn hoa. So với một Nguyễn Tinh Trầm không nhà, không tiền, không xe thì cô ấy quả là quá thành đạt.

Thế nhưng, Nguyễn Tinh Trầm lại nghiêm túc gật đầu, cười đáp: “Được.” Khác với vẻ đẹp thịnh hành trong giới giải trí, cô sở hữu gương mặt trái xoan, lông mày lá liễu, mắt đào hoa, và một nốt ruồi lệ dưới khóe mắt. Mỗi khi cười, đôi mắt cong cong tựa vầng trăng non.

Tô Mạt đã lăn lộn trong giới này nhiều năm, gặp vô số người đẹp, nhưng chưa ai sánh bằng Nguyễn Tinh Trầm. Chỉ cần gặp một lần là khó lòng quên được.

Có khuôn mặt như vậy mà không thể nổi tiếng trong giới giải trí thì quả là chuyện hiếm có.

Nhưng Tô Mạt hiểu tính cách của cô – không khéo léo, không biết chiều lòng người khác, lại càng không thích xã giao. Với tính cách ấy mà cô gái này vẫn không chùn bước, vẫn muốn bước chân vào giới giải trí. Còn về nguyên nhân… Nghĩ đến đó, Tô Mạt đổi tư thế ngồi, cân nhắc một lát rồi mở lời: “Tinh Tinh, cậu và Cố ảnh đế sao rồi?”

Nghe thấy cái tên này, tay Nguyễn Tinh Trầm đang cầm đồ uống khựng lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-1-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]

Nhưng rất nhanh sau đó, cô lại mỉm cười, trả lời: “Thầy Cố là người rất tốt, ở đoàn làm phim rất chiếu cố tụi em.”

Nghe giọng điệu của cô, Tô Mạt hiểu ngay hai người đang trong giai đoạn “cùng một đoàn làm phim nhưng lại như hai người xa lạ”. Tô Mạt thở dài. Trước đó, khi Tinh Tinh biết Cố ảnh đế muốn rút lui khỏi giới, cô ấy đã dấn thân vào ngành này, nói là đợi anh trở về.

Ba năm qua, cô ấy nhận mọi vai diễn, có thù lao hay không cũng không sao, cứ thế mài giũa kỹ năng diễn xuất, mong chờ một ngày có thể cho người kia thấy thực lực của mình.

Mê Truyện Dịch

Giờ Cố ảnh đế đã trở lại, cuối cùng hai người cũng có cơ hội hợp tác.

Thế nhưng mọi thứ vẫn giậm chân tại chỗ.

Thực ra, Nguyễn Tinh Trầm chẳng có chút mất mát nào cả. Có thể hợp tác cùng Cố Húc đã là niềm vui quá đỗi xa vời đối với cô, cô chẳng trông mong thêm gì nữa. Cô cười cười uống thêm một ngụm nước mật ong, không tiếp tục chủ đề này mà quay sang nhìn đồng hồ, nói: “Muộn rồi đấy, hay là hôm nay cậu ngủ lại chỗ tớ đi.”

“Mấy giờ rồi nhỉ?”

Tô Mạt quay sang nhìn giờ trên điện thoại, đã 11 giờ.

Thực ra cô cũng muốn ở lại đây nhưng sáng mai có cuộc họp nên không thể nán lại được. Cô bực bội gãi gãi đầu, nói: “Chờ lần sau nhé.” Sau đó cô đứng dậy mặc thêm áo, đi giày cao gót. Thấy Nguyễn Tinh Trầm muốn ra tiễn, Tô Mạt vội ngăn lại: “Đừng, bên ngoài gió to lắm, hơn nữa khu chung cư của cậu không an toàn.”

“Tớ bảo cậu sang ở cùng tớ thì cậu không chịu, lần này kiếm được tiền rồi cậu hãy mua nhà đi.”

Nguyễn Tinh Trầm đi theo sau cô, nhàn nhạt đáp: “Được rồi.”

Tô Mạt ra khỏi cửa. Lúc quay đầu lại, cô thấy Nguyễn Tinh Trầm đứng phía sau, dưới ánh đèn, dáng người cô bé nhỏ, không còn vẻ lạnh lùng như lúc ở trên màn ảnh nữa. Cô ấy giống hệt như lần đầu hai người gặp nhau. Tô Mạt không nhịn được mà tiến lên ôm lấy cô: “Tinh Tinh, chăm sóc bản thân thật tốt nhé.”

“Ừ.”

Nguyễn Tinh Trầm cười cười ôm lấy Tô Mạt: “Cậu cũng thế.”

Tô Mạt đi rồi, căn nhà của Nguyễn Tinh Trầm trở nên yên tĩnh hơn hẳn. Nguyễn Tinh Trầm đã quen với điều đó nên cũng không cảm thấy gì. Sau khi dọn dẹp phòng khách xong, cô liền tắt đèn và về phòng ngủ.

Loading...