Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hóa Ra Thần Tượng Tôi Thích Cũng Thích Tôi - Chương 109: Hóa Ra Thần Tượng Tôi Thích Cũng Thích Tôi

Cập nhật lúc: 2025-07-04 02:25:32
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đổi một nơi khác an ninh tốt hơn?

Nguyễn Tinh Trầm đâu biết Cố Húc nghĩ gì. Thật ra, đến giờ cô vẫn chưa hồi hồn được, không hiểu sao Cố Húc lại nắm tay mình. Lo cô ngã hả? Nãy lúc đi trên nền tuyết thì thôi đi, nay lên cầu thang rồi sao còn nắm?

Huống hồ…

Hành động này quá thân mật.

Cô hơi mất tự nhiên, muốn tránh nhưng Cố Húc nhìn thì như không dùng sức mấy, chứ thật ra cả bàn tay dày rộng lại đang bao bọc trọn tay cô.

Mấp máy môi muốn nói đôi lời với người ta mà không biết phải bắt đầu thế nào.

Cô sợ, hành động này chỉ là một việc nhỏ không đáng có với Cố Húc, nhỡ buông lời rồi anh thấy cô kỳ quái thì sao? Thế nên, cô đành cố gắng kiềm chế tim đập rộn ràng, theo người lên tầng. Mãi đến khi nghe thấy câu kia của Cố Húc, Nguyễn Tinh Trầm sửng sốt trong tích tắc, nhẹ giọng nói: “Thầy Cố à, chỉ khi nào ăn tết em mới về đây ở mấy ngày thôi.”

Bình thường, cô bận lắm đó.

Đến tầng sáu, cuối cùng Nguyễn Tinh Trầm cũng tìm được lý do rút tay, đỏ mặt cúi đầu nói: “Thầy Cố, đến nơi rồi. Em, em phải lấy chìa khóa.”

Nghe vậy, Cố Húc thả tay ra để cô mở cửa, không nói gì.

Nguyễn Tinh Trầm mở cửa, lần mò tìm công tắc ở vách tường để bật đèn. Chờ căn phòng bừng sáng, cô quay ra nói với anh: “Thầy Cố, anh, anh vào đi.” Nói tới đây thì cô hơi do dự. Nhớ đến căn nhà rộng rãi của anh, cô không biết anh có ghét bỏ việc phải ở tạm trong nhà nhỏ thế này không.

Cố Húc không ghét bỏ.

Không chỉ không ghét bỏ, mà còn vui vẻ quan sát cách bày trí đồ dùng trong nhà.

Tuy phòng bé nhưng cách bày trí rất ấm áp. Cái ghế sofa nhỏ hai người đang ngồi không chỉ có gối ôm mà còn có cả gấu bông, áo choàng không tay. Dưới chân trải thảm nhung màu trắng. Bàn trà phía trước đặt bộ đồ trà nhỏ kiểu Nhật. Vách tường không treo nhiều thứ lắm, trông khá sạch sẽ.

“Thầy Cố, trong nhà không có dép cho con trai, anh…”

Nguyễn Tinh Trầm khó xử nhìn Cố Húc, ngẫm nghĩ không biết có nên tới cửa hàng tiện lợi gần đây mua đồ không nhưng giày dép ở đấy đa phần chất lượng không ổn. Huống hồ, vào khoảng thời gian này, chắc mọi người về nhà ăn cơm hết rồi.

Cố Húc nghe thế, mỉm cười.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-109-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]

Không có dép dành cho con trai mới đúng. Nếu có thật, anh sẽ có chuyện để hỏi cô gái nhỏ đấy.

Sàn nhà trong phòng khá ấm, không hề có cảm giác lạnh lẽo nên đi chân trần cũng chẳng sao. Vì vậy, Cố Húc thuận miệng nói câu: “Không sao.” Rồi cởi giày, mặc chân đi tất dẫm lên sàn nhà. Ngó thấy cô gái nhỏ còn lo lắng, anh cười: “Sao em căng thẳng thế?”

Nguyễn Tinh Trầm khẩn trương cũng đúng thôi.

Hai lần trước toàn là cô sang nhà Cố Húc. Còn lần này, đổi thành Cố Húc sang nhà cô, một căn nhà nhỏ bé. Đem nó ra so với nhà anh, khoảng cách quả thật cách nhau như trời với đất. Nguyễn Tinh Trầm lo anh không thoải mái, không thích ứng được với hoàn cảnh, cứ thế bị vô số lo lắng bủa vây… Khi trả lời anh, cô khó mà nói được nỗi khẩn trương của mình.

Cô trả lời bằng giọng bé lí nhí: “Em không căng thẳng.”

Sau đó, Nguyễn Tinh Trầm hít sâu một hơi, treo túi lên mắc áo, cởi áo khoác ngoài ra, nói: “Thầy Cố, anh cứ ngồi nghỉ đi, em đi lấy cho anh cốc nước.”

Dứt câu, Nguyễn Tinh Trầm cầm hộp chân gà đi vào phòng bếp.

Tuy sáng sớm cô đã về đây tranh thủ dọn dẹp nhà cửa nhưng không đun nước nên giờ mới bắt đầu lấy nước vào ấm để đun.

Xong xuôi, cô nghĩ đến việc tối phải ngủ thế nào.

Nhà cô chỉ có một phòng. Một phòng thôi nhưng chắc chắn không thể để anh ngủ sofa được. Cứ quyết định anh ngủ giường, cô ngủ sofa đi. Nghĩ xong, Nguyễn Tinh Trầm không nấn ná lâu mà tính thay giúp anh ga giường. Nhưng vừa ra tới ngoài, Cố Húc đã mở miệng: “Cô gái nhỏ, em qua đây.”

Anh cao 1m88, chân dài, khi ngồi trên sofa dành cho hai người cũng khiến cái ghế vốn trông có vẻ rộng rãi trở nên khá chật chội.

Nguyễn Tinh Trầm đi tới, Cố Húc vỗ vào vị trí bên cạnh mình, nói: “Tôi có lời muốn nói em.”

Mê Truyện Dịch

Cô không biết Cố Húc muốn nói gì với mình nhưng vốn bản thân không cách nào từ chối yêu cầu của anh nên anh vừa dứt câu, hai chân cô đã không khống chế được mà bước tới chỗ anh. Đợi tới khi ngồi xuống rồi, Nguyễn Tinh Trầm mới bừng tỉnh, định cách anh xa một chút. Có điều, sofa chỉ lớn từng ấy thôi, có cách cũng xa được tới đâu?

Cô có thể dễ dàng ngửi thấy mùi trầm hương trên người Cố Húc.

Đôi tay đặt quy củ đặt trên chân. Ngón tay tinh tế thon dài bị cô siết chặt đến trắng bệch. Trong bếp, tiếng nước sôi ùng ục vang lên. Nguyễn Tinh Trầm ổn định hô hấp, ngồi cạnh anh, hỏi: “Thầy Cố, anh muốn nói gì với em?”

Cố Húc phát hiện cô vẫn rất khẩn trương.

Anh cũng biết, những lời mình sắp nói, chắc chắn cô sẽ không dám tin nhưng anh vẫn muốn nói, thành thật nói chuyện với cô một lần.

Loading...