Tinh Tinh cùng vị nam diễn viên nào đó đang nghiêm túc đóng phim, còn người đàn ông hay ăn dấm kia thì đứng ở một bên sa sầm mặt.
Nhân viên công tác vây xem: Ôi ôi ôi, Tinh Tinh xứng đôi với XX ghê. Nụ hôn ấy, tôi thích (Nói xong thì có một ánh mắt như muốn g.i.ế.c người phóng tới, day day trán), sao cứ có cảm giác lành lạnh.
Người đàn ông ăn dấm nào đó xoay người gọi điện thoại, lạnh lùng nói: “Mười phút sau, tôi muốn nam diễn viên đó cuốn xéo khỏi giới giải trí.”
Ăn sáng với Cố Húc xong, Trang Kỳ và ông Trương đã đến dưới nhà cô. Hôm nay, Cố Húc còn có việc nên chốc nữa sẽ về nội thành ngay. Nhưng trước khi đi, bọn họ vẫn ghé qua viện phúc lợi một chuyến. Tuy lần này Cố Húc vì Nguyễn Tinh Trầm mới bén duyên biết đến viện phúc lợi này, có điều, đã giúp đỡ thì không thể làm qua loa cho xong.
Hôm qua, Trang Kỳ đã thảo luận khá đầy đủ với viện trưởng Lâm, nay chỉ qua nói chi tiết hơn chút thôi.
**
Bên trong xe.
Trang Kỳ thông qua kính chiếu hậu, quan sát hai người ngồi phía sau.
Hai người phản chiếu trên kính chiếu hậu, một người yêu kiều cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hồng, và người còn lại thì tuy dựa lưng vào ghế nhưng ánh mắt lại làm như vô tình liếc qua bên kia. Bầu không khí giữa họ không hề ngột ngạt giống hôm qua, có thể dễ dàng nhận ra giữa họ có chút gì đó không giống trước.
Chẳng lẽ, đêm qua giữa hai người họ đã xảy ra chuyện?
Trang Kỳ nhướng mày. Dù vậy, cô ấy cũng không nhiều chuyện đi dò hỏi việc cá nhân. Nếu hai người họ đã hòa hợp thì yên tâm rồi.
Trời mới biết, bầu không khí ngột ngạt tối qua thiếu chút nữa đã làm cô ấy hít thở không thông.
Người kia chuyên làm tên đầu sỏ gây tội hết lần này tới lần khác.
Tối qua, cô lăn lộn ở khách sạn mãi mà không ngủ ngon được, suýt chút nữa muốn đứng ra chịu đòn nhận tội với Cố Húc. Khó khăn lắm tên dở hơi này mới thích một người. Giờ mà vì mình, dọa cho con gái nhà người ta xấu hổ chạy mất, thì cô đã tạo nghiệt rồi.
May quá, may quá.
Giờ hai người họ bình thường rồi.
Tâm trạng căng thẳng dần thả lỏng, Trang Kỳ rảnh rỗi không có việc gì, bắt chuyện với Nguyễn Tinh Trầm: “Tinh Trầm, hôm nay em không đi cùng bọn chị luôn hả?”
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-115-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]
Lúc đối mặt với Trang Kỳ, Nguyễn Tinh Trầm không còn quá xấu hổ như tối hôm qua nữa. Tuy rằng lòng còn ngượng ngùng nhưng không đến mức không thốt nổi thành lời. Nghe cô ấy hỏi, cô ngẩng đầu nhìn thẳng, tự nhiên nói: “Em đã đồng ý với bọn trẻ trong viện phúc lợi ở đó chơi hai ngày.”
“Vừa hay hai ngày nay em không có việc gì.”
Vốn chỉ thuận miệng hỏi nên nhận được câu trả lời của Nguyễn Tinh Trầm, Trang Kỳ cười nói: “Chị thấy tuyết chắc sẽ ngừng rơi trong hôm nay, mai em về nội thành chắc đi đường sẽ thông thoáng hơn.”
Chung cư Nguyễn Tinh Trầm ở không xa viện phúc lợi lắm.
Đêm qua tối mịt mà cũng chỉ đi mất hai mươi phút. Nay ban ngày sáng trưng, tuyết phủ trên mặt đường được dọn dẹp kha khá nên qua vài câu nói chuyện đã đến nơi.
Chắc trước đó viện trưởng Lâm đã nhận được tin họ đến nên đứng cầm ô đợi ở cửa viện phúc lợi.
Thấy xe dừng, bà cười đi tới, đợi người trong xe ra mới nói: “Thế nào? Tối qua mọi người ngủ ngon không?”
Nghe xong, chẳng hiểu sao Nguyễn Tinh Trầm lại ngượng. Có điều, cô cúi đầu nên không ai thấy.
Đương nhiên, “không ai thấy” ở đây không bao gồm Cố Húc. Anh đứng ở ngay cạnh Nguyễn Tinh Trầm, không phút giây nào là không để ý đến hành động của cô nên thấy cô ngượng, tai đỏ hết cả lên thì sự vui vẻ biểu hiện trên gương mặt càng rõ hơn. Anh cầm lấy ô, tự nhiên tiến sát bên Nguyễn Tinh Trầm, đón lấy ánh mắt của viện trưởng Lâm, cười nói: “Ngủ ngon lắm.”
Dứt câu, anh ngập ngừng chút rồi bổ sung thêm: “Đã rất lâu rồi tôi không ngủ một giấc ngon như thế.”
Lúc nói, ánh mắt anh không tự chủ được mà liếc về phía Nguyễn Tinh Trầm.
Nguyễn Tinh Trầm cảm nhận được ánh mắt của anh, vốn đã rất ngượng rồi mà mặt còn nóng rực thêm. Cô không dám ngẩng đầu, tay vô thức đan vào nhau, trái tim đập nhanh một cách khó hiểu.
Ấy vậy mà, chẳng ai phát hiện ra hành động khác thường của hai người. Đến viện trưởng Lâm cũng chỉ ngạc nhiên nhìn Cố Húc mà thôi. Khách sạn ở vùng ngoại thành chẳng phải loại được đánh sao, vừa nhỏ vừa loạn, ngài Cố đây không chê hả? Có điều, bà chỉ nghĩ trong lòng thôi, không nói thêm nữa, dẫn người đi vào trong.
Viện trưởng Lâm vừa đi vừa nói: “Tôi có bảo đầu bếp hôm nay đi chợ mua nhiều thức ăn ngon, mọi người ở lại đây ăn trưa nhé.”
Nguyễn Tinh Trầm nhớ đến câu nói trước đó của Cố Húc, bất chấp ánh mắt sáng quắc của người bên cạnh, nói: “Viện trưởng, hôm nay bên thầy Cố phải về nội thành có việc, tạm biệt các bé xong là đi luôn.”
“À…”
Viện trưởng Lâm nghe xong, thấy hơi tiếc.