Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hóa Ra Thần Tượng Tôi Thích Cũng Thích Tôi - Chương 116: Hóa Ra Thần Tượng Tôi Thích Cũng Thích Tôi

Cập nhật lúc: 2025-07-04 02:25:49
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhưng họ có việc bận, bà cũng không thể cưỡng ép bọn họ tiếp tục ở lại, đành nói: “Không sao. Sau này mọi người rảnh thì ghé thăm chỗ tôi nhé.”

Cố Húc cứ sợ tuyết sẽ rơi vào người Nguyễn Tinh Trầm nên rất cẩn thận dùng ô che chắn cho cô, đáp: “Về sau còn cơ hội.” Cô gái nhỏ của anh rất nặng tình nặng nghĩa. Tuy rời viện phúc lợi đã nhiều năm nhưng giờ năm nào cô cũng quay lại đây thăm non nên tới lúc hai người họ ở bên nhau, chắc chắn sẽ không gạt viện trưởng Lâm.

Nhưng, đợi tới bao giờ anh mới được ở bên cô gái nhỏ đây? Cố Húc phiền muộn liếc mắt nhìn Nguyễn Tinh Trầm.

Vào bên trong, bọn họ gấp ô lại. Trang Kỳ với viện trưởng Lâm tiếp tục tới văn phòng thảo luận chủ đề dang dở hôm qua.

Nguyễn Tinh Trầm đưa Cố Húc đến phòng học.

Tới giờ này thì các em nhỏ đã dậy hết, đang tụ tập ở một chỗ chơi trò chơi. Thấy hai người đến, các bé cười tươi đứng lên, miệng nhỏ ngọt ngào nói: “Chị Nguyễn, anh Cố.”

Ngày hôm qua đã chơi cả buổi trưa với nhau nên các em nhỏ không hề sợ anh, chào xong lập tức vây kín người, ngẩng đầu nói: “Anh Cố ơi, chúng ta tiếp tục chơi trò diều hâu bắt gà con đi.”

Hôm qua chơi với anh Cố vui lắm.

Bọn chúng muốn chơi thêm lần nữa.

Cố Húc chưa phản ứng gì, nhưng Nguyễn Tinh Trầm thấy các bé cứ lôi kéo tay áo anh, sợ người không vui, khom lưng nói: “Hôm nay anh Cố phải đi rồi, giờ tới đây để chào các em thôi. Các em đừng làm phiền anh Cố nữa nhé, chốc nữa chị với các em, được không?”

Giọng cô vô cùng dịu dàng.

Nhưng các bé nghe lại thấy hơi mất mát. Đặc biệt khi biết Cố Húc phải rời đi ngay, sắc mặt chúng càng buồn hơn. Thậm chí, có bé còn không nhịn được mà hốc mắt ửng đỏ.

Nhìn dáng vẻ của chúng, lòng Nguyễn Tinh Trầm cũng có chút khó chịu. Cô hiểu tâm trạng của chúng bây giờ. Chúng đều là những đứa trẻ không cha không mẹ, hay nói quá hơn là bị vứt bỏ, từ nhỏ đã sống ở đây, chẳng gặp được mấy người. Ai đối xử với chúng tốt chút xíu thôi là có thể nhớ người đó rất lâu.

Mê Truyện Dịch

Giờ người đối xử tốt với mình phải rời đi ngay, tâm trạng các bé chắc chắn khó chịu.

Nghĩ đến đó, cô lại không nhịn được ngẫm lại bản thân.

Nếu có một ngày, một Cố Húc luôn đối xử tốt với cô đột ngột rời khỏi, lòng cô cũng sẽ rất khó chịu.

Cố Húc cúi đầu quan sát đám trẻ. Hốc mắt các bé ửng đỏ thì người lớn cũng phiếm hồng. Nhìn được một lúc, anh lại không nhịn được nghĩ viễn cảnh tương lai khi mà mình với cô gái nhỏ có con. Hình ảnh ấy làm tim cứng rắn tới đâu cũng trở nên mềm mại. Mặc kệ anh muốn gì cũng không thể từ chối.

Giống như bây giờ vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-116-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]

Không cách nào từ chối.

Khó có dịp được cùng Nguyễn Tinh Trầm nói chuyện với các bé, Cố Húc khom người, không tỏ ra cao ngạo mà dùng thái độ ngang hàng như bạn bè để nói: “Đúng như những gì chị Nguyễn của các em nói, hôm nay anh phải đi.” Nói đến đây, vài đứa trẻ hốc mắt ửng đỏ đã nức nở thành tiếng.

Cố Húc xoa đầu chúng, tiếp tục nói: “Trò diều hâu bắt gà con phải chơi lâu lắm, anh không chơi cùng các em được, nhưng nếu các em không ngại, anh đánh một khúc dương cầm tặng các em nhé?”

Trong phòng học có đàn dương cầm.

Những đứa trẻ ở đây đều trưởng thành sớm. Tuy khó chịu nhưng chúng không ép người khác phải làm theo ý mình. Nghe Cố Húc bảo muốn đàn cho mình nghe thì dừng khóc, ngẩng đầu hỏi: “Anh Cố, anh biết chơi dương cầm nữa ạ?”

Nguyễn Tinh Trầm cũng thắc mắc. Cô không ngờ Cố Húc biết chơi dương cầm đấy.

Bắt được ánh mắt kinh ngạc của Nguyễn Tinh Trầm, Cố Húc chỉ cười không nói, đứng lên, đi về phía đàn dương cầm.

Nguyễn Tinh Trầm nhìn theo bóng dáng anh, thu hồi tâm tư, nói với đám trẻ: “Anh Cố sẽ chơi dương cầm. Các em ngoan ngoãn ngồi xuống nào, đừng mất trật tự nhé.”

Dứt câu, các em nhỏ ngồi xuống ghế của mình.

Nguyễn Tinh Trầm tìm được vị trí để ngồi xong, chống cằm nhìn Cố Húc.

Phòng bật điều hòa nên Cố Húc chỉ mặc áo lông. Anh thử âm sắc của đàn. Có vẻ đàn này đã để đây được một thời gian rồi, âm sắc không tốt lắm. Nhưng đây chẳng phải diễn tấu, không cần chú ý quá nhiều. Vì vậy, anh thuận tay đánh thử.

Mà đúng lúc ấy, anh cứ nghĩ mãi, không biết phải đánh bài gì. Bắt được cái nhìn chăm chú của Nguyễn Tinh Trầm, bỗng nhiên anh thông suốt.

Ngón tay thon dài bay nhảy trên phím đàn trắng đen.

Anh không thu hồi tầm mắt, ngắm Nguyễn Tinh Trầm mà tay vẫn lướt trên từng phím đàn.

Đấy là một bài hát rất quen thuộc, được nghe nhiều lần, ai trong phòng học cũng nghe rồi. Có mấy đứa trẻ nghe ra, thì thầm chia sẻ tên bài với bạn mình: “Anh Cố đánh bài Little star đó.”

Little star…

Nguyễn Tinh Trầm vốn đang thả lỏng tâm trạng cũng vì bài hát vang lên mà căng thẳng tiếp. Cô hơi nhếch môi đỏ, ngạc nhiên nhìn Cố Húc. Mà Cố Húc cũng đang nhìn cô, vừa đàn vừa hát: “Ngôi sao nhỏ lấp lánh lấp lánh, cả bầu trời đầy ắp sao nhỏ!” (Bản tiếng Anh: Twinkle twinkle little star. How I wonder what you are!)

Loading...