“Ngài Cố, Tinh Trầm…”
“Rất thích cậu, kể từ năm 16 tuổi đã rất thích cậu.”
…
Cố Húc biết Nguyễn Tinh Trầm thích mình.
Anh không phải kẻ ngốc, đương nhiên cảm nhận được sự yêu thích lẫn trân trọng trong mắt cô.
Nhưng anh không ngờ, tình yêu ấy lại chớm nở từ năm cô mười sáu tuổi, đi qua mười năm dài đằng đẵng. Cô gái nhỏ của anh, người con gái anh coi như bảo bối đã thích anh suốt mười năm?
Cái đó…
Sao có thể chứ?
Cố Húc không phải người hay kích động. Ngược lại, anh có tính tình khá lạnh nhạt. Nhiều năm trôi qua, cảnh tượng sinh ly tử biệt cũng chứng kiến kha khá, nào còn chuyện gì khiến anh kích động được?
Mê Truyện Dịch
Nhưng lúc này, trái tim anh như bị cái gì đó bóp nghẹt, bóp chặt tới nỗi khiến anh vô cùng khó chịu.
Rốt cuộc còn bao nhiêu chuyện anh không biết?
Cô gái của anh, còn gạt anh cái gì?
Cố Húc nhớ lại mấy chuyện ở phim trường. Cô cố gắng nói lý với công ty, chỉ vì không muốn những chuyện phiền lòng quấn lấy anh. Nhớ lại bức ảnh thân mật bị chụp đăng weibo, cô chạy thẳng đến trước mặt diễn viên gây sự trong đoàn, yêu cầu cô ta xin lỗi anh…
Sao có thể không có khả năng chứ?
Trong lòng người con gái của anh, từ đầu đến cuối, anh luôn giữ vị trí quan trọng nhất, cô chẳng suy nghĩ cho bản thân chút nào.
Nhưng anh…
Chưa từng nghĩ sâu xa như vậy.
“Tôi biết ngài Cố thích Tinh Trầm, cũng biết cậu là người tốt, tuyệt đối không phải kiểu ăn chơi trác táng…”
Viện trưởng Lâm nhìn Cố Húc, tiếp tục nói: “Tôi nói với cậu những lời này chỉ vì một điều, không vì gì khác. Đứa bé Tinh Trầm tuy đôi lúc khá nhút nhát nhưng thật lòng thích cậu. Hi vọng cậu sẽ đối xử tốt với con bé, cho nó thêm thời gian, ở bên cạnh nó lâu một chút.”
Cố Húc không nói gì.
Hoặc có thể nói, giờ anh đã quên mất phải nói như thế nào.
Anh ngơ ngác đứng tại chỗ, choáng váng người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-119-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]
Mãi cho đến khi, ánh mắt anh phóng tới tận cuối hành lang, bắt gặp cô với hốc mắt ửng đỏ đang đi ra. Thấy biểu cảm ngạc nhiên của cô, anh thu lại tất cả những suy nghĩ trong đầu, cất bước đến đó.
Cố Húc đi vừa nhanh vừa vội, đến cuối thì gần như biến thành chạy chậm. Áo khoác bị gió thổi làm bay bay nhẹ. Chóp mũi rịn một lớp mồ hôi. Mà giờ đây, anh bất chấp tất cả, chỉ có một suy nghĩ là chạy đến chỗ cô, dùng sức ôm lấy người.
Nguyễn Tinh Trầm nhìn Cố Húc chạy về phía mình, kinh ngạc nói: “Cố Húc, anh…”
Cô tưởng bằng ngần ấy thời gian, Cố Húc phải đi rồi chứ, sao còn ở đây? Nhớ lại vừa rồi mình mải chạy, mắt giờ còn phiếm hồng, cô không dám nhìn anh thêm nữa, định chạy tiếp. Có điều, không đợi cô hành động, người kia đã ôm cô vào lòng.
Cái ôm của anh vừa ấm áp lại đầy sức mạnh.
Ngay khoảnh khắc bị anh ôm vào trong ngực, Nguyễn Tinh Trầm có thể cảm nhận được rõ ràng nhịp đập tim anh.
Đã quen Cố Húc được một thời gian nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy anh thể hiện rõ ràng cảm xúc của mình ra ngoài. Không biết anh làm sao nữa. Có điều, cô cảm nhận được cảm xúc của anh bất ổn, cả người phát run… Chần chừ một hồi, cuối cùng Nguyễn Tinh Trầm không tránh khỏi cái ôm.
Cô đặt ở sau lưng anh, nhẹ nhàng vỗ về an ủi, dùng giọng điệu rất đỗi dịu dàng để nói: “Anh sao thế?”
Âm thanh dịu dàng bên tai tựa tiếng róc rách nước chảy, phút chốc đã làm dịu đi cơn xúc động của Cố Húc. Anh hít sâu một hơi, điều chỉnh tâm trạng làm bản thân bình tĩnh hơn. Xong xuôi, anh không buông ra ngay mà đứng thẳng người, cúi đầu nhìn Nguyễn Tinh Trầm, nói: “Đột nhiên, anh nhớ ra một chuyện rất quan trọng.”
Rất quan trọng?
Nguyễn Tinh Trầm ngạc nhiên, nghi ngờ hỏi: “Chuyện gì?”
“Hình như anh chưa nói với em rằng…” Cố Húc nhìn thẳng vào đôi mắt Nguyễn Tinh Trầm, ôn hòa nói: “Anh yêu em, nhiều hơn hàng vạn chữ thích.”
Thích là tình yêu.
Còn yêu em là hứa hẹn.
Anh chưa bao giờ dễ dàng buông lời hứa hẹn nhưng giây phút này, anh nguyện ý hứa hẹn suốt đời suốt kiếp, chỉ yêu em.
Bên trong xe.
Trang Kỳ liếc mắt nhìn Cố Húc một mình cầm ô đi về phía mình, kinh ngạc nhướng mày. Nãy đợi lâu quá, cô đã gọi điện thoại cho Cố Húc nhưng chẳng ai nghe nên mới đến tận nơi để tìm. Ai ngờ vừa đến lại thấy tên súc sinh này đè cô gái nhỏ trên vách tường.
Chẳng biết hai người họ cúi đầu nói gì nữa.
Có điều, có một số cái vẫn thấy rõ. Tên súc sinh kia cười tươi phơi phới còn Tinh Trầm thì đỏ bừng cả mặt, nhìn thế nào cũng thấy giống như mới bị “bắt nạt” xong.
Không khỏi phát sinh ra chuyện “xấu hổ” hệt lần trước.
Lần này, cô không dám tự tiện đi qua thẳng đó mà lặng lẽ lui về.
Ban đầu, cô cứ tưởng sau khi hai người họ “tâm sự” xong, anh sẽ kéo luôn cô gái nhỏ đi theo mình. Vừa hay, hôm nay là tiệc sinh nhật của một trưởng bối trong nhà, dẫn đến lộ mặt, để bản thân danh phận đường hoàng luôn.