Quay về vị trí ban đầu, Cố Húc không còn mong manh, tỏ ý làm nũng nữa mà khôi phúc dáng vẻ thanh cao, lần nữa cầm cúc áo lên, nghiêm túc đánh giá… Cúc áo được làm bằng đá vỏ chai đen, phía trên dùng phương pháp cổ xưa vẩy nước sơn vẽ mặt trời và ngôi sao.
Đầu ngón tay thon dài miết nhẹ qua hình vẽ. Không biết cô gái nhỏ đã tốn bao nhiêu tâm tư để chọn chiếc cúc áo này.
Thế mà vừa rồi anh còn nghĩ cô muốn vạch rõ giới hạn với mình.
Anh quả là khốn khiếp!
Anh lấy cúc áo ra ướm lên phần nút tay áo trên áo sơ mi trắng hôm nay mặc. Áo sơ mi trắng phối với cúc áo đen. Dưới ánh đèn, trông anh càng quyến rũ hơn ngày thường.
Cố Húc quan sát một lúc, rất hài lòng. Sau đó, anh ngẩng đầu nhìn Nguyễn Tinh Trầm, cong môi, trịnh trọng nói: “Anh rất thích.”
Cảm nhận được sự trịnh trọng trong câu nói, Nguyễn Tinh Trầm đang cúi đầu cũng phải ngẩng lên.
Nguyễn Tinh Trầm ngẩn ngơ nhìn cúc áo được Cố Húc cài lên. Thời niên thiếu, Cố Húc mặc áo sơ mi trắng tỏa ra năng lượng thanh xuân tràn trề. Mà bây giờ, khi mặc sơ mi trắng, khí chất của anh đã khác, mang theo sự cuốn hút khác biệt.
Anh ngồi ở đó, nhướng mày cong môi, toàn thân tản ra sức cuốn hút trí mạng, làm người khác không thể rời mắt.
Cứ như yêu tinh ẩn sau trong núi rừng.
Chỉ liếc một cái thôi đã khiến người ta không thể quên.
Nguyễn Tinh Trầm ngắm đến thất thần, không làm chủ được sức ở tay. Bình An đang nằm trong lòng bỗng kêu lên làm cô thu hồi suy nghĩ, vội vàng vuốt ve bạn mèo xù lông.
Động tác tay của cô trông có vẻ không khác gì lúc nãy nhưng lòng đang rối bời, lắp bắp nói: “Anh, anh thích thì tốt rồi.”
Dáng vẻ của cô chọc cho Cố Húc cười tươi hơn, khóe miệng mở biên độ rộng hơn.
Đúng lúc đó, di động ở bên cạnh sáng lên, Tô Mạt gửi tin nhắn qua wechat: “Bé cưng Tinh Tinh, hôm nay cậu có về không?”
Không biết Cố Húc có đọc được không.
Nguyễn Tinh Trầm không rảnh trả lời ngay mà gạt bỏ thông báo wechat đi, xem đồng hồ. Sắp chín giờ rồi. Từ đây về tiểu khu của cô khá xa đấy. Ngẫm nghĩ một hồi, cô nói với Cố Húc: “Cố Húc, em về đây.”
Nghe vậy, Cố Húc nhíu mày. Anh nảy ra suy nghĩ ích kỷ không muốn cô về.
Nhưng tình hình hiện tại không giống trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-132-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]
Trước kia, cô gái nhỏ chịu ngủ lại là vì nghĩ anh là một vị tiền bối “rộng lượng phóng khoáng”. Bây giờ, hai người mới xác định quan hệ, nếu anh bảo cô ở lại thì không biết cô sẽ nghĩ gì trong lòng đây. Với tính tình của cô, nghĩ vẩn vơ nhiều quá chắc chắn ngủ không ngon… Lòng có luyến tiếc, anh cũng không dám mạnh mẽ ép cô ở lại.
Đâu phải về sau không còn cơ hội.
“Để anh đưa em về.”
“Dạ?” Nguyễn Tinh Trầm sửng sốt: “Không cần đâu, muộn lắm rồi anh. Hơn nữa, hôm nay em lái xe tới mà.” Nếu Cố Húc đưa cô về thì không biết đến lúc quay đầu về nhà đã mấy giờ.
Nhưng Cố Húc không cho cô thoái thác.
Anh đứng dậy đi ra huyền quan, lấy áo khoác trên móc treo mặc vào, xoay người nhìn Nguyễn Tinh Trầm, cười nói: “Thôi nào, để em về một mình, anh không yên tâm.” Dứt câu, anh bổ sung thêm: “Anh lái xe của em đi, đến lúc về sẽ gọi người đến đón. Đừng lo lắng.”
Thấy cô vẫn do dự, Cố Húc nhướng mày, đè thấp giọng nói: “Bé cưng, mới ở bên nhau, em đã muốn buông lời từ chối anh?”
Khi nói, anh cố tình nâng cao giọng ở âm cuối, chọc cho lỗ tai người ngứa ngáy. Từ trước đến nay, Nguyễn Tinh Trầm luôn thuận theo anh, trong chốc lát không tìm được chủ kiến, không từ chối nổi, đành cúi đầu dịu dàng nói: “Thế, thế làm phiền anh rồi.” Sau đó, cô vuốt ve bộ lông của Bình An, nói: “Tiểu Bình An, tạm biệt nha.” Rồi, cô đặt nó trên sofa, theo Cố Húc ra ngoài.
Xe Tô Mạt hơi nhỏ so với Cố Húc. Chân anh dài nên lúc duỗi chân khó tránh khỏi việc bị gò bó. Nhưng, Cố Húc không nói gì, nổ máy, đánh hai vòng tay lái, chạy xe ra khỏi tiểu khu.
Cố Húc chưa từng tới nhà cô gái nhỏ.
Có điều, anh biết địa chỉ nhà cô. Sau khi nhập địa chỉ vào máy, hệ thống tự động nhảy ra bảng hướng dẫn.
Mê Truyện Dịch
Nguyễn Tinh Trầm nghe thấy tiếng chỉ đường, giật mình mở to hai mắt. Không ngờ anh biết cả địa chỉ nhà cô mà không cần hỏi.
“Sao thế?”
Cố Húc bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên của cô, cười hỏi.
“Không, không có gì ạ.”
Nhìn vào đôi mắt đong đầy ý cười của anh, Nguyễn Tinh Trầm lại đỏ mặt. Cô không hỏi gì anh mà quay sang thắt đai an toàn, dựa cả người vào ghế. Thoạt nhìn, sắc mặt cô chẳng thay đổi gì nhưng tay lại nắm chặt đai an toàn, bộ móng mới được làm mấy ngày trước không tự chủ được mà ma sát lên đai.
Cố Húc cũng không nói gì, thấy cô thắt đai an toàn xong thì mỉm cười dời ánh mắt đi, tiếp tục chạy thẳng về phía trước.
Xe đã ra khỏi tiểu khu.
Bên ngoài không yên tĩnh được như trong khu biệt thự, số lượng xe cộ di chuyển trên đường khá nhiều.