Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hóa Ra Thần Tượng Tôi Thích Cũng Thích Tôi - Chương 135: Hóa Ra Thần Tượng Tôi Thích Cũng Thích Tôi

Cập nhật lúc: 2025-07-04 02:26:35
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Húc bị cụng đau thật nhưng cái đau này không thấm vào đâu. Tuy nhiên, nhìn cô gái nhỏ bên cạnh lo lắng quá độ, sốt sắng không chịu được, anh liền thay đổi ý định, cái tay tì trán tăng lực xoa, cau mày nhỏ giọng nói: “Hơi đau.”

Dáng vẻ của anh khiến Nguyễn Tinh Trầm lo ngay ngáy: “Thế, thế phải làm sao bây giờ?”

Nhìn vết hồng hồng hơi sưng trên trán Cố Húc, cô suy tư trong chốc lát rồi nói: “Hay là, em thổi cho anh nhé?”

“Vậy…”

Cố Húc chính là có ý này nên rất tự nhiên thu tay về, quay đầu nhìn Nguyễn Tinh Trầm, cười nói: “Bé con, làm phiền em rồi.”

“Không, không có gì ạ.”

Nguyễn Tinh Trầm không phòng bị gì Cố Húc, tất nhiên sẽ không phát hiện ra anh đang giả vờ. Hơn nữa, cô một lòng để ý đến cái trán sưng của anh, nào chú ý đến mấy chuyện ngoài rìa? Muốn thổi thì cô phải nhoài người sang tí nữa mới được. Tuy không gian trong xe nhỏ nhưng giữa hai người vẫn có chút khoảng cách.

Cô đành phải quỳ chân trên ghế mình, nhoài hẳn người sang chỗ anh.

Cô quỳ gối trên ghế nên thoạt nhìn cao hơn Cố Húc đang ngồi một chút. Không để tâm tới khoảng cách ngày một gần, cô khom lưng, toàn tâm toàn ý lo cho vết đỏ trên trán Cố Húc. Một tay cô chống lên ghế tựa, tay kia cô ôm mặt anh, thổi nhẹ.

Mê Truyện Dịch

Trên người cô gái nhỏ có mùi hương rất đặc biệt.

Không phải nước hoa, cũng không giống chất tạo mùi. Dường như sinh ra đã có sẵn, chuyên dùng để quyến rũ anh.

Ban đầu Cố Húc chỉ ngồi im trên ghế để cô thổi nhưng qua một lúc lại thành mất tự nhiên. Người con gái anh thích đang ở trước mặt, môi sắp dán lên trán anh, nhìn được cả hai mắt lấp lánh như sao trời của cô, thấy đôi môi đỏ mấp máy.

Tay đang tùy ý đặt trên đầu gối bỗng siết chặt.

Anh xúc động quàng tay qua eo cô, siết chặt.

“Sao thế anh?”

Nguyễn Tinh Trầm không hiểu mục đích trong hành động của anh, cứ cúi đầu chớp mắt, vẻ mặt nghi hoặc.

Sự ỷ lại và tín nhiệm trong mắt cô quá sâu khiến Cố Húc suýt chút nữa mất khống chế tìm lại được chút bản năng làm người. Anh húng hắng ho, chuyển tầm mắt sang chỗ khác chứ không nhìn cô nữa, sợ mình mất kiểm soát. Tay ôm eo cô gồng lên.

Đỡ cô ngồi về ghế phó lái, anh đặt tay lên vô lăng, khô khốc nói: “Không sao nữa. Anh không đau.”

Sợ cô hỏi thêm, Cố Húc mở miệng nói tiếp: “Có phải em có chuyện muốn nói với anh không?” Anh rất nhạy bén, nhận ra ngay cô có chuyện muốn nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-135-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]

Nghe vậy, quả nhiên Nguyễn Tinh Trầm không hỏi gì nữa, nét mặt đắn đo. Cô gằm mặt, chẳng biết qua bao lâu mới nói: “Cố Húc, việc chúng ta ở bên nhau, trước mắt đừng nói với người khác được không?”

Khi nói, Nguyễn Tinh Trầm ngẩng đầu quan sát Cố Húc, khuôn mặt tinh tế căng thẳng thấy rõ, lòng cũng tràn ngập sợ hãi.

Cô… sợ Cố Húc không vui.

Cô cũng đoán chắc Cố Húc không vui, nhưng không thể không nói những lời đó với anh.

Trong không gian xe tối tăm, ôm cảm xúc lo lắng, ngẩng đầu nhìn Cố Húc.

Cố Húc không vui thật. Thậm chí, trái tim ban nãy còn đập loạn xạ cũng vì câu nói kia mà bình tĩnh trở lại. Tay đặt trên vô lăng siết chặt, biểu cảm trên khuôn mặt ảm đạm. Anh mím môi, quay sang phía Nguyễn Tinh Trầm, ẩn trong cặp mắt phượng kia là đôi con ngươi đen nhánh.

Anh biết cô gái nhỏ đang nói gì, biết luôn vì sao cô lại nói như thế.

Là sợ bọn họ ở bên nhau chưa được mấy ngày đã tách xa.

Anh rất muốn nổi nóng, thậm chí còn muốn thử bổ cái đầu nhỏ của cô ra xem rốt cuộc cô đang suy nghĩ cái gì. Có điều, cặp mắt đen láy lẫn vẻ nhút nhát và lưỡng lự hiện lên trên khuôn mặt kia lại khiến tim Cố Húc rung rinh. Khoảnh khắc ấy, tức giận và bất mãn trong anh dắt tay nhau bay sạch. Chẳng nói được gì, anh nhắm mắt, thở dài, kéo mạnh người vào trong lòng, siết chặt.

“Cố Húc…”

Nguyễn Tinh Trầm không kịp phản ứng, chờ hoàn hồn đã thấy mình nằm trong lòng Cố Húc. Cái ôm này chặt quá, chặt tới nỗi cô thở không nổi.

Nhưng, cô không dám giãy dụa.

Cô biết anh đang tức giận nên đâu dám đẩy ra.

Vành tai bị cắn với lực không hề nhẹ, rõ là có ý muốn xả giận, có điều nó không khiến cô đau. Nguyễn Tinh Trầm sợ ngứa. Nói xa hơn một chút thì cô thấy hơi ngại, bởi cô sợ những hành động quá thân mật. Những động tác thân mật trong bóng tối còn sợ gấp đôi. Thế nên, cô phải liên tục thôi miên mình bằng suy nghĩ người đàn ông đang ôm mình là Cố Húc, người đang cắn vành tai mình là Cố Húc.

Quả nhiên, nỗi sợ dần biến mất.

Nguyễn Tinh Trầm hơi rụt bả vai lại, đặt lên lồng n.g.ự.c Cố Húc, không tránh nữa mà chôn đầu bên vai anh, nói bằng chất giọng nhẹ nhàng hơi run: “Cố Húc, anh, có phải anh tức giận không?”

Tuy là đặt câu hỏi nhưng nói với giọng điệu khẳng định. Nếu không tức giận, sao Cố Húc lại đối xử với cô như thế?

“Biết anh giận mà dám nói thế hả?”

Loading...