Anh không muốn cô gái nhỏ cả đêm mất ngủ, mai mang theo quầng thâm ra ngoài.
Cuối cùng cũng kết thúc.
Nguyễn Tinh Trầm thả lỏng tinh thần, đang định nói chúc ngủ ngon với Cố Húc thì thấy anh cười nói: “Thế nhé, bạn gái của anh ngủ ngon nha.”
Thoát khỏi cảm xúc e lẹ, cô bị cơn sửng sốt vây lấy sau khi nghe cách anh gọi mình. Chờ hoàn hồn, nhìn Cố Húc bên kia màn hình mắt cười cong cong, tim cô đập thình thịch. Căng thẳng lẫn ngại ngùng trong Nguyễn Tinh Trầm dần biến mất. Cô thả lỏng cơ thể, không tự chủ được mà nở nụ cười, nhỏ giọng nói: “Ngủ ngon.”
Bạn trai của em, ngủ ngon nhé!
…
Kết thúc cuộc gọi.
Cố Húc xem đồng hồ, hoàn toàn không có cảm giác buồn ngủ. Anh xoa cái được cái chăng cho Bình An, liếc mắt nhìn cúc cài trên tay áo sơ mi trắng.
Cúc áo làm bằng đá vỏ chai đen cực xứng với áo sơ mi trắng, đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống còn chiết xạ ra ánh sáng lấp lánh. Tim Cố Húc mềm nhũn. Anh cong môi, cầm di động chụp lại nút áo.
Sau đó, anh đăng tấm ảnh lên vòng bạn bè: “Em là món quà tốt nhất ban anh.”
Tác giả có lời muốn nói: Lão Cố của chúng ta c.h.é.m gió tung trời, nghĩ cả đến chuyện kết hôn sinh con rồi mà chưa giở trò lưu manh được.
Đáng thương quá!
Lão Cố sẽ cam chịu trạng thái hiện giờ sao?
Không thể nào.
Không cợt nhả sao được?
Phải cợt nhả!
Hôm nay anh ta thành công cho Bình An gọi mẹ, có danh phận, có khi nào ngày mai bảo Tinh Tinh gọi chồng luôn không?
Mong muốn thì vẫn có.
Mặc dù không muốn cho cún Cố thực hiện.
Đám bạn Cố Húc toàn cú đêm.
Có thể nói, anh vừa đăng bài lên wechat, toàn vòng bạn bè bùng nổ.
Quý Siêu: Hình như tôi đoán được gì đó?
Trang Chu: Này, cây vạn tuế ngàn năm nở hoa thật rồi à?
Chu Đông: Xem ra, tôi sắp được ăn đồ ăn chị dâu nấu rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-140-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]
Trang Kỳ: …Đêm hôm khuya khoắt, cậu làm người đi được không? Quan tâm đến cảm nhận của cẩu độc thân một chút. Ok?
Ngô Nguyệt: …
Cha Cố: Con trai, con làm gì thế?
Mẹ Cố: “Em là món quà tốt nhất ban anh” Ồ? Sao mẹ lại ngửi ra mùi mình đã có con dâu nhỉ? Thế nên, con trai bảo bối à, con dâu mẹ đâu rồi?
…
Cố Húc tắm rửa xong, đi ra thấy mấy bình luận đó thì bật cười, không trả lời mà đi ra ngồi xuống ghế sofa bên cửa sổ sát đất, cầm khăn lông lau tóc. Trời về khuya, các gia đình xung quanh tắt đèn hết, riêng anh chẳng hề có cảm giác buồn ngủ.
Nhóm người Quý Siêu vào trong nhóm nhắn liên tục mấy tin liền.
Trang Chu: [“Lão Cố không trả lời à, chẳng lẽ… ha ha ha.”]
Chu Đông: [“Lão Cố của chúng ta khó được dịp nở hoa, không biết đã được chưa đây.”]
Mê Truyện Dịch
Quý Siêu: [“Nể tình là anh em, tôi khuyên mấy cậu nên thu hồi tin nhắn.”]
Trang Chu: [“Lão Quý, buổi tối trăng thanh gió mát như này, lão Cố làm gì có tâm trạng đọc tin nhắn chứ. Chắc chắn giờ này cậu ta đang ôm cô gái nhà mình.”]
Chu Đông: [“Đúng thế đấy! Lão Quý, cậu đừng lo. Chờ sang ngày mai lão Cố được ăn uống no nê rồi, không có tâm tình tìm chúng ta tính sổ đâu. Nếu cậu ta ‘không được’, thì tôi có quen một tay bác sĩ khá giỏi. Đảm bảo giữ bí mật.”]
Trang Chu: [“Giả dụ cậu không có thì tôi giới thiệu cũng được. Lần trước, nhân dịp lão Cố trở về, tôi có tổ chức một buổi tiệc, người đẹp nhiều vô kể, nhưng cậu ta cứ một mình một chỗ như bị nhà sư nhập ấy. Này, có khi nào bị chúng ta nói trúng không… Có điều, thời buổi bây giờ khoa học kỹ thuật hiện đại tân tiến, ngành y phát triển, dù lão Cố có ‘không được’ thì cũng không vấn đề gì.”]
Vốn Cố Húc lười không quan tâm nhưng thấy hai chữ “không được”, hơi híp mắt lại.
Anh không được?
Đệch, anh mà không được?
Anh không cầm khăn lông lau tóc nữa, tạm ngừng động tác tay, tiện gõ mấy chữ qua: [“Ha ha.”]
Nhóm chat trên wechat đang bàn luận sôi nổi bỗng lặng ngắt như tờ. Một lúc lâu sau, Trang Chu mới lưỡng lự gửi tin qua: [“Lão Cố, tối muộn rồi, sao cậu không ở bên cô gái nhỏ nhà mình, xem wechat làm gì chứ, cậu…”]
Dấu ba chấm đằng sau chữ “cậu” quả thật khiến người ta miên man suy nghĩ.
Thậm chí, Cố Húc còn đoán được mấy người anh em của mình đang nghĩ cái gì sau lưng, nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt tối sầm, tay gõ bàn phím dùng sức hơn: [“Cút con mẹ cậu đi! Ông đây rất ‘được’!”]
Trang Chu: [“À, ha ha ha ha, được, được là ok rồi. Chúc hai người một buổi tối vui vẻ nha!”]
Chu Đông: [“Đúng đúng đúng, chơi vui vẻ nha! Nhưng lão Cố này, mới khai trai đừng giày vò người ta thảm quá nhé. Ngày mai còn quay về đoàn làm phim mà.”]
Mấy câu này khiến Cố Húc tức mà không có chỗ xả. Chơi vui vẻ à? Vui vẻ cái rắm! Giày vò cái con khỉ! Nếu để bọn họ biết, ngày đầu tiên thoát kiếp độc thân, anh đã phải lén lút yêu đương, chẳng biết họ sẽ cười anh như thế nào nữa. Lười không thèm để tâm đến họ, anh vứt điện thoại sang một bên, tiếp tục lau tóc.