Người khác đoán gì, nghĩ gì, anh không cấm được.
**
Phần diễn buổi sáng của Nguyễn Tinh Trầm và Lê Tiếu tiến hành quay rất thuận lợi, một lần là qua.
Do cảnh tiếp theo cần quay vào buổi tối cho nên mấy diễn viên chính có thời gian cả chiều rảnh rỗi. Hạ Hồng Phi thì nhân lúc đó đi quay cảnh của diễn viên quần chúng trước.
Lúc này, ở phim trường có rất nhiều người vây quanh.
Nguyễn Tinh Trầm đi dặm lại lớp trang điểm xong quay về phim trường. Bởi vì ở đây quá nhiều người, khiến bầu không khí rất ồn ào. Nhìn quanh một hồi, cô mới tìm được chỗ yên tĩnh.
Nhưng, chỗ đó có người.
Cố Húc và Lê Tiếu.
Lê Tiếu đang cúi đầu nên không phát hiện, nhưng Cố Húc thì cảm nhận được ánh mắt của cô. Từ trước đến nay, anh rất nhạy bén với cái nhìn của người khác. Thế nên, anh ngẩng đầu về phía cô ngay được.
Thấy cô, anh nhướng mày cười nhẹ.
Tuy đây chẳng phải lần đầu tiên trông thấy anh cười nhưng trái tim nhỏ bé của Nguyễn Tinh Trầm vẫn không chịu nổi mà đập thình thịch.
Sau chả biết cô nghĩ gì mà ngừng lại, không bước chân về phía anh nữa.
Trước kia, mỗi lần ở phim trường gặp Cố Húc, cô đều bước về phía anh không chút do dự. Giờ thay đổi thân phận, lại còn là thân phận khá đặc biệt, khiến lòng cô nảy sinh cảm giác ngượng ngùng.
Lâm Hạ đi phía sau vẫn chưa biết cô và Cố Húc đã qua lại với nhau, thấy người sững tại chỗ, nhẹ giọng thúc giục: “Chị Tinh, anh Cố đang nhìn chị kìa. Chị mau đi qua đó đi.”
Giọng cô nàng nghe hơi tiếc nuối.
Qua hôm nay, chị Tinh sẽ rời khỏi đoàn làm phim. Về sau, chắc chẳng còn cơ hội được tiếp xúc gần với anh Cố nữa.
Ngẫm lại, cô nàng có chút đau lòng thay chị Tinh.
Nguyễn Tinh Trầm không biết suy nghĩ của Lâm Hạ. Cô vẫn hơi xấu hổ, nhưng giờ ở phim trường chỉ có mỗi chỗ đó yên tĩnh, huống hồ… Lê Tiếu lên tiếng gọi, Cố Húc cứ nhìn mãi, nếu không qua đó thì không ổn lắm.
Nén những cảm xúc kia xuống, cô cất bước đi về phía anh.
“Tiểu Lê.” Nguyễn Tinh Trầm chào hỏi Lê Tiếu trước, đến khi rời mắt sang Cố Húc, mặt hây hây đỏ, giọng cũng dịu hơn: “Thầy Cố.”
Thầy Cố?
Cố Húc nhướng mày, không nói gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-144-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]
Cảm nhận được anh nhìn chằm chằm mình không rời, trái tim Nguyễn Tinh Trầm đập thình thịch nhanh bất thường. Đúng lúc đó, Lê Tiếu cười, mở miệng: “Chị Nguyễn, chị qua ngồi ở đây đi ạ!”
Cô đang định đồng ý thì Cố Húc lười nhác nói: “Em lại đây.”
Giọng anh nghe không khác gì ngày thường, nhưng chính vì thế lại tạo cho người ta cảm giác không được đụng vào. Thậm chí, Nguyễn Tinh Trầm còn cảm thấy, nếu mình không nghe lời người đàn ông này, dám đảm bảo anh sẽ trực tiếp ra tay. Qua một hồi lưỡng lự, cô chọn ngồi cạnh Cố Húc, mặt như bị hun nóng.
Lâm Hạ với Lê Tiếu không hề cảm thấy hành động của cô kỳ quái, bởi trước đó hai người họ cũng hay ngồi xem kịch bản với nhau như thế.
“Em với anh Cố đang thảo luận phân cảnh tối nay đó. Tính gọi cả chị sang, ai ngờ chị lại tự mình sang trước.” Lê Tiếu cười trò chuyện với Nguyễn Tinh Trầm. Cậu còn nhỏ nhưng rất ngoan, không phụng phịu hay giở thói trẻ con như nhiều đứa trẻ khác. Đây cũng là một trong những nguyên nhân Hạ Hồng Phi chọn cậu.
Cậu cầm kịch bản, nói với hai người: “Chúng ta diễn thử nào.”
Màn kịch này sẽ diễn vào tối nay.
Cậu còn nhỏ, không dày dặn kinh nghiệm bằng Nguyễn Tinh Trầm hay Cố Húc, sợ mình kéo chân họ.
Nguyễn Tinh Trầm im lặng tán đồng.
Vốn dĩ, cô cũng định tìm hai người để diễn thử. Tuy đã đọc kịch bản hết lần này đến lần khác, ở nhà tự nghiền ngẫm rất lâu nhưng cô vẫn hơi lo lắng… Cô hi vọng mình có thể kết thúc vai diễn một cách hoàn hảo, một vai được sánh cùng Cố Húc.
Lê Tiếu đọc lời kịch của mình lên, giọng thiếu niên trong trẻo giờ lẫn cái gì đó nghe thật nặng nề, pha thêm chút tàn nhẫn của một vị hoàng đế đương tuổi non trẻ: “Đây là thiên hạ của cô(1), ngươi cùng lắm cũng chỉ là thần tử của cô!”
Mê Truyện Dịch
(1)Cô: Cách tự xưng của vương hầu thời phong kiến.
Nguyễn Tinh Trầm là người tiếp lời kịch của cậu.
Nguyễn Tinh Trầm đang tập trung điều chỉnh tâm trạng. Đến lúc mở miệng, đột nhiên cả người cô cứng đờ, lời kịch chưa kịp thốt ra đã bị nuốt ngược trở lại. Cô quay sang nhìn Cố Húc bằng ánh mắt không thể tin nổi. Còn anh thì rất ung dung dựa cả người vào ghế, giả vờ như chẳng có gì xảy ra. Thậm chí, thấy cô quay sang, anh điềm nhiên cười hỏi: “Sao thế?”
Anh nói đúng lúc Lâm Hạ và Lê Tiếu cùng nhìn qua, hỏi: “Chị Tinh/ Chị Nguyễn, có chuyện gì thế?”
Sao thế à?
Cô nói gì được đây?
Bảo Cố Húc đang nắm tay cô sao?
Bọn họ tin không?
Dù hai người họ có tin, cô cũng không thốt được câu đó thành lời.
Nguyễn Tinh Trầm vừa thẹn vừa sốt ruột, muốn nhẹ nhàng né đi nhưng làm thế nào cũng không tránh được. Ngược lại, anh nắm chặt hơn. Hai người đều mặc bộ đồ cổ trang có tay áo rộng, thêm ngồi sát nhau nên cái tay áo rộng thùng thình ấy vừa đẹp che toàn bộ hai bàn tay, chẳng ai phát hiện ra chỗ khác thường.