Chưa nói xong, cô đã bị Cố Húc lôi đi.
Anh dùng sức rất mạnh, kéo cô đi thẳng một đường đến gốc đại thụ cách xa phim trường mới dừng lại. Nơi đây không có đèn. Nếu không đến thật gần, sẽ không nhìn được bất cứ cái gì.
Lưng Nguyễn Tinh Trầm tựa hẳn vào thân cây.
Đoạn đường vừa rồi khiến cô hơi mất sức, giờ phải cúi đầu thở dốc, điều chỉnh nhịp thở. Xong xuôi, cô mới ngẩng lên nhìn Cố Húc, hỏi: “Cố Húc, anh kéo em ra đây…”
Cô vừa nói vừa quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Không có nổi một ngọn đèn rọi sang bên này, tối đen như mực, hơi đáng sợ.
Cô sợ đấy!
Cô không kìm được nắm c.h.ặ.t t.a.y anh, run run nói: “Anh muốn làm gì thế?”
Cố Húc một tay nắm tay Nguyễn Tinh Trầm, tay kia chống lên thân cây, cứ vậy cúi đầu ngắm cô. Tuy ở đây không có đèn nhưng trên đầu vẫn có sao trăng rọi sáng, giúp anh thấy rõ tướng mạo cô.
Ngắm da thịt trắng nõn, đôi môi đỏ mọng.
Có vẻ, anh đã rơi vào mê hoặc, đánh mất giọng mình: “Làm gì à?”
Vừa nói, Cố Húc vừa thu tay chống trên thân cây về, ôm lấy khuôn mặt Nguyễn Tinh Trầm, phác họa mặt mày bằng ngón tay, khàn giọng nói: “Hôn em.”
Anh dứt câu.
Mê Truyện Dịch
Nguyễn Tinh Trầm giật mình, ngẩng đầu mấp máy môi đỏ định nói nhưng chưa mở miệng được câu nào đã bị chặn.
Tác giả có lời muốn nói: Cún Cố đã làm người chưa?
Chưa.
Thấy cợt nhả không?
Cợt nhả.
Nguyễn Tinh Trầm mở to hai mắt, ngây ngốc nhìn Cố Húc.
Cô tựa hẳn lưng vào phần thân cây sần sùi, may thay, giờ trên người mặc bộ cung trang to dày nên không thấy khó chịu lắm. Đôi mắt trợn tròn không buồn chớp, hàng lông mi run rẩy, dập dờn như cánh bướm đang múa.
Không thể tin được!
Đầu óc cô trống rỗng, cả người cứng ngắc không phản ứng mà cũng không biết phải phản ứng thế nào.
Cô cứ ngây ngốc nhìn Cố Húc… Đôi mắt mở to, quên hít thở, quên cả né tránh như thể mất đi mọi suy nghĩ, chỉ biết ngẩng đầu, ngước mắt nhìn anh.
Không hình dung được tâm trạng hiện tại của bản thân, chỉ biết…
Cả người cô như bị thả vào trong chảo dầu sôi nóng bỏng. Lại cũng giống đang lơ lửng trên tầng mây, hưng phấn phiêu phiêu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-147-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]
Cố Húc hôn cô.
Không phải hôn vào mặt, mà là môi chạm môi.
Hơi thở của bọn họ hòa quyện vào nhau.
Cô gái nhỏ ngẩn ngơ mở to đôi mắt hoa đào lóng lánh ánh nước, Cố Húc muốn làm lơ cũng không được.
Anh cười nhẹ, nhắc nhở: “Nhắm mắt nào!”
Nguyễn Tinh Trầm chớp mắt, ngay cả khi chưa kịp lấy lại tinh thần, đã thuận theo nhắm mắt.
Cố Húc thấy cô như vậy, tròng mắt trở nên sâu thẳm hơn. Vốn anh định kết thúc nụ hôn nhưng đâu ngờ cô gái nhỏ lại quá ngoan ngoãn. Anh bảo nhắm mắt thì nhắm mắt thật. Tuy bản thân anh rất rõ giờ chính cô đầu óc choáng váng, chẳng biết mình đang hành động gì.
Cơ mà nghe lời anh thế thì hành động thôi.
Thế cũng có làm sao đâu?
Cô quá ngoan ngoãn, quá nghe lời, ngây thơ tuyệt đối, song đến vẻ mặt lúc này cũng quyến rũ đến trí mạng. Bình thường anh đã chẳng có nghị lực gì lúc đứng trước mặt cô, giờ càng không.
Không đợi cô mở mắt ra lần nữa đã tiếp tục hôn. Vừa hôn, anh vừa thì thầm bên tai dỗ dành: “Ngoan.”
Giọng anh nghe trầm thấp hơn ngày thường rất nhiều.
Nguyễn Tinh Trầm vừa mới tỉnh táo được một chút lại bị kéo cho lún sâu hoàn toàn, thuận theo hé miệng, tùy ý để anh làm càn.
Pháo hoa trong lòng nổ tung rực rỡ.
Cả người Nguyễn Tinh Trầm mềm oặt. Nếu không phải có Cố Húc đỡ, chắc giờ cô ngã rồi. Thật ra, cô vẫn còn chút lý trí níu giữ, biết mình với Cố Húc đang làm gì. Người đàn ông cô thích mười mấy năm qua đang hôn cô ở chốn công khai.
Cách đó không xa là phim trường.
Cô có thể nghe được tiếng mọi người ở phim trường, cũng nghe được vài giọng nói quen thuộc. Thậm chí, loáng thoáng nghe thấy có người nhắc đến bọn họ: “Thầy Cố với chị Nguyễn đi đâu rồi, sao mãi không về vậy?”
Lý trí bảo cô rằng, cô phải đẩy Cố Húc ra, không thì sẽ bị mọi người phát hiện.
Nhưng về mặt tình cảm… cô luyến tiếc.
Người đàn ông này đã làm quá nhiều chuyện vì cô. Bình thường anh là một người rất bá đạo mạnh mẽ, ấy vậy mà nguyện trao hết dịu dàng cho cô. Anh dung túng, đáp ứng hết những yêu cầu vô lý của cô. Nếu đẩy anh ra có khi lại làm anh tổn thương. Cái Nguyễn Tinh Trầm không muốn nhất là làm tổn thương Cố Húc. Cho nên, sau mấy giây do dự, cô đưa ra lựa chọn.
Lực đạo nhẹ nhàng ôm theo phần tình cảm e lẹ, đáp lại anh.
Hành động của cô làm anh rất đỗi ngạc nhiên. Tuy nhiên, cũng chỉ mấy giây đầu mà thôi, sau đó, anh nhanh chóng hôn đáp trả.
…
Mười phút sau.
Cố Húc và Nguyễn Tinh Trầm quay về phim trường rất đúng lúc, mọi thứ đều được chuẩn bị đâu vào đó. Thư ký trường quay tính ra cửa tìm người thì đụng mặt, ngạc nhiên qua đi lập tức hô lớn: “Thầy Cố, chị Nguyễn, hai người đến đây đi. Đạo diễn Hạ đang giục rồi. Hai người đi chuẩn bị đi, sắp bắt đầu đó.”