“Ớ?”
“Sao vậy?”
“À, không ạ, là Cố ảnh đế chia sẻ bài viết.” Lâm Hạ chuyển điện thoại sang cho cô xem.
Cố Húc v: Đóng máy vui vẻ.
Số lượng fans Cố Húc gần chạm mốc 50 triệu người, mới đăng thôi đã có hơn nghìn lượt bình luận. Nguyễn Tinh Trầm tiện tay nhấn mở, thấy một đám người nói: “Hu hu hu, cuối cùng nam thần cũng xuất hiện.”
[Nữ thần mới đăng weibo, nam thần đã share. Này, he he he, tôi có một suy đoán nho nhỏ.]
[Không ai thấy họ rất xứng đôi à? Gần đây tôi hay xem video của họ lắm, ngọt ngào muốn khóc.]
[Lầu trên, cô đừng có kéo nam thần tôi theo. Nam thần nhà tôi lúc nào chả đẹp, nhưng bọn họ chẳng xứng đôi tí nào. Không hề xứng! Cảm ơn!]
[Đúng thế! Lần nào cũng kéo nam thần của tôi theo! Phiền phức!]
…
Mỗi lần Cố Húc và Nguyễn Tinh Trầm đăng weibo, bình luận phía dưới luôn nửa này nửa kia. Có người bảo bọn họ xứng đôi, cũng có người nói chẳng xứng chút nào. Dù sao, trận chiến kịch liệt này chưa từng ngừng nghỉ kể từ bức ảnh kia.
Lâm Hạ quan sát Nguyễn Tinh Trầm, sợ cô khó chịu, vội vàng an ủi: “Chị Tinh, không cần để tâm đến lời của bọn họ. Trên mạng toàn anh hùng bàn phím!”
Dứt câu, cô nàng lẩm bẩm: “Fans của Cố ảnh đế cũng thật là! Là Cố ảnh đế chia sẻ cơ mà, liên quan quái gì đến chị? Thế mà cứ úp mọi chuyện lên đầu chị.”
“Chị Tinh, sau này chị đừng liên lạc với Cố ảnh đế nữa, để bọn họ không còn cơ hội hắt nước bẩn.”
Người ngoài như Lâm Hạ đọc đã thấy khó chịu, càng miễn bàn đến chị Tinh thích Cố ảnh đế sâu đậm.
Nguyễn Tinh Trầm nghe mà buồn cười. Trước nay, cô không quá để tâm đến mấy lời bàn tán trên mạng. Đang định an ủi Lâm Hạ thì nghe thấy một giọng nam vang lên: “Ồ, khỏi liên lạc với tôi à?”
“Á!”
Lâm Hạ nghe tiếng, quay đầu về phía phát ra âm thanh một cách cứng ngắc.
Người đàn ông kia dần tiến gần, bước từng bước ra khỏi bóng tối. Anh mặc áo gió màu kaki, thân hình cao lớn toát lên sự kiêu ngạo. Và, anh chính là nhân vật được cô nàng nhắc tới.
Cố Húc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-153-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]
Trong lòng Lâm Hạ bỗng nảy sinh cảm giác xấu hổ vì lén nói xấu sau lưng người ta còn bị chính chủ bắt tại trận. Tuy mấy ngày nay ở phim trường, cô nàng đã nói chuyện đôi câu với Cố ảnh đế nhưng trong thâm tâm vẫn không xóa nhòa được nỗi sợ hãi.
Cô nàng không tự chủ được mà lui về sau một bước, trốn sau lưng Nguyễn Tinh Trầm, miễn cưỡng ló đầu, lắp bắp chào Cố Húc: “Anh, anh Cố.”
Khác với sự căng thẳng của Lâm Hạ, sắc mặt Nguyễn Tinh Trầm thoạt nhìn trông bình tĩnh hơn nhiều.
Tuy có ngạc nhiên vì Cố Húc xuất hiện đột ngột nhưng chưa đến mức khiếp sợ giống Lâm Hạ, dù sao người ở phim trường cũng đi hết rồi. Còn Lâm Hạ thì… Tuy không muốn chủ động nhắc đến việc kia nhưng chẳng đến mức phải tránh như tránh tà, phải giả vờ trước mặt cô ấy. Cô đi sang chỗ Cố Húc, cười bắt chuyện với anh: “Sao anh chưa đi vậy?”
Dứt lời, nhìn chiếc áo gió mỏng trên người anh, cô nhíu mày: “Anh đứng bên ngoài bao lâu rồi?”
Cô vừa nói vừa cầm tay Cố Húc lên, cảm nhận được nhiệt độ lạnh lẽo, hàng lông mày nhíu chặt hơn: “Tay lạnh cóng đây này.”
Vốn tâm trạng Cố Húc không tốt lắm sau khi mấy lời vừa rồi nhưng được cô gái nhỏ quan tâm không che giấu, ý cười lập tức ngập tràn trong ánh mắt. Anh thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn Nguyễn Tinh Trầm, dịu dàng nói: “Không lâu lắm đâu.” Nhân lúc nói chuyện, anh xoay ngược tay lại, nắm lấy tay Nguyễn Tinh Trầm, bao bọc trong bàn tay mình.
Sau đó, anh bày ra vẻ mặt rất đáng thương, cứ như chú chó nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ: “Ngô Nguyệt và ông Trương đi mất rồi, còn mỗi anh ở đây thôi.”
Dáng vẻ của anh chọc Nguyễn Tinh Trầm bật cười.
Sao cô lại không hiểu sự chi li tính toán của anh chứ? Ngô Nguyệt và ông Trương đều là người của anh, nếu không có anh lên tiếng, họ sao có thể đi được? Đến cùng cô vẫn không nỡ để người đứng một mình trong gió lạnh, mỉm cười nuông chiều: “Chúng ta về cùng nhau nhé, vừa hay xe em trống chỗ.”
Lâm Hạ biết cũng chẳng sao. Còn cậu tài xế Lý ấy mà, lén “tâm sự” thêm vài câu là cậu ấy tự khắc biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.
Nghe vậy, Cố Húc cười đến híp cả mắt.
Anh biết mà. Cô gái nhỏ của anh không chỉ miệng mềm mà tim cũng mềm.
Vả lại, hôm nay…
Mê Truyện Dịch
Miệng bảo không thể để người khác biết, chứ đến lúc có người biết thật, cô chẳng nói gì.
Cô quá ngoan, để mặc anh hôn không từ chối.
Nghĩ đến nụ hôn kia, Cố Húc không nhịn được cúi đầu ngắm cô. Đêm khuya, bốn phía không có ánh đèn nào, chỉ có ánh trăng treo lơ lửng trên đỉnh đầu, nhưng cũng chỉ cần nó anh đã nhìn rõ được đôi môi cô, nhếch nhẹ, tạo cảm giác như cười nhẹ.
Thật dễ khiến người ta mất bình tĩnh.
Cố Húc phát hiện, kể từ lúc mình thích cô đến giờ, chỉ cần ở cạnh cô là bản thân sẽ bộc phát tính tình trẻ con, muốn…