“Cố Húc, chúng ta qua đó nào.” Nguyễn Tinh Trầm không biết suy nghĩ của Cố Húc, ngẩng đầu, cười nhẹ nói.
Ảo tưởng trong đầu bị cắt ngang, anh húng hắng ho, yên lặng di dời tầm mắt, làm như không có việc gì, đáp: “Đi thôi.”
Xe đỗ ở ngay đó.
Nguyễn Tinh Trầm đi thẳng đến chỗ chiếc xe bảo mẫu màu đen, không né cái nắm tay của Cố Húc. Đi được vài bước, cô mới thấy có cái gì đó sai sai, phía sau lặng yên đến quái dị. Cô dừng chân, quay đầu nhìn thì thấy Lâm Hạ trợn tròn mắt, há hốc mồm, bộ dáng rõ ràng do kinh ngạc quá độ.
Biết cô nàng đang nghĩ gì nhưng chỗ này không phải chỗ thích hợp để nói chuyện, thêm nữa tiết trời hôm nay quá lạnh, đứng ngoài lâu không tốt nên cô chỉ gọi: “Hạ Hạ, đi thôi.”
“Dạ?”
Lâm Hạ nhẹ bật thốt một tiếng, mắt thấy hai người họ sóng vai đi càng lúc càng xa mới hoàn hồn. Mẹ nó! Đây là tin tức kinh thiên động địa gì thế này? Có phải cô bị hoa mắt không? Không thì sao lại trông thấy Cố ảnh đế và chị Tinh mười ngón tay đan chặt vào nhau, bước đi?
Cô nàng dụi mắt, trừng to, muốn nhìn rõ hơn.
Nhưng làm cách nào thì cảnh tượng trước mắt cũng không thay đổi, Cố ảnh đế và chị Tinh thật sự nắm tay nhau lên xe… xe của bọn họ.
Hai người đó yêu nhau hả?
Ban đầu, đó chỉ là phỏng đoán của riêng cô nhưng đến cuối lại càng ngày càng được khẳng định. Chả trách Cố ảnh đế đối xử tốt với chị Tinh. Cái biểu cảm lúc chụp ảnh đâu phải vô tình chộp được, Cố ảnh đế đang nhìn người yêu thật đó! A a a!!!
Lòng Lâm Hạ sôi sùng sục như có hàng nghìn con ngựa phi nước đại. Tin này quá hot quá sốc! Nó làm cô nàng sốc đến độ muốn nhảy dựng lên, chạy quanh mấy vòng nhỏ.
“Hạ Hạ?”
Nguyễn Tinh Trầm vịn tay vào cửa xe, nhìn Lâm Hạ đứng cách đó không xa cứ ngẩn ngơ mãi, bất đắc dĩ nói: “Đi nào.”
Tiếng nói vang lên đúng lúc cắt ngang suy nghĩ bật nhảy tại chỗ lấy đà chạy vài vòng của Lâm Hạ. Nhưng, cô nàng vẫn kích động chạy đến cạnh xe bảo mẫu, nhanh nhảu nói: “Đến đây ạ.”
Cô nhất định phải hỏi cho rõ!
Có đúng là chị Tinh với Cố ảnh đế yêu nhau không!
**
Trên xe, bầu không khí không được bình yên giống trước.
Hôm nay, bầu không khí trong xe có hơi căng thẳng. Tài xế Lý hoàn toàn không hiểu tình hình hiện tại là thế nào, đang êm đẹp sao Cố ảnh đế lại lên xe bọn họ? Hơn nữa… anh ấy còn nắm tay chị Nguyễn, lên xe rồi cũng không buông.
Thấy kỳ quái thì cũng biết đến đó thôi.
Nhiệm vụ của cậu là làm tài xế, sẽ không hỏi thêm bất kỳ câu nào, nhưng gánh vác trách nhiệm lái xe, có một câu vẫn phải hỏi: “Chị Nguyễn, giờ chúng ta đến chỗ nào trước?”
Nguyễn Tinh Trầm: “Đến tiểu khu Tinh Hải trước.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-154-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]
Đó là chỗ Lâm Hạ ở.
“Tiếp đó…” Không đợi Nguyễn Tinh Trầm nói xong, Cố Húc đã cướp lời: “Sau đó đưa em về, anh đi cuối cùng.”
“Vâng.”
Nguyễn Tinh Trầm không có ý kiến.
Do trong xe có người khác nữa nên Cố Húc không bày trò chọc ghẹo Nguyễn Tinh Trầm. Hai người yên lặng ngồi phía sau nắm tay nhau.
Chính Lâm Hạ không nhịn nổi cơn kích động, quay đầu xem thử, mở miệng nói: “Chị Tinh, chị với anh Cố ấy, hai người…”
Tuy sự thật đã bày rành rành ra trước mắt.
Nhưng Lâm Hạ vẫn muốn nghe chính chủ mở miệng thừa nhận.
“Bọn chị…”
Mê Truyện Dịch
Nguyễn Tinh Trầm liếc sang Cố Húc, mặt ửng đỏ, thừa nhận: “Bọn chị xác định quan hệ rồi.”
“Sao nào?” Cố Húc chưa quên chuyện nãy Lâm Hạ xúi giục cô. Anh điều chỉnh lại tư thế ngồi, tay nắm tay Nguyễn Tinh Trầm thi thoảng lại vuốt ve đầu ngón tay cô, bên còn lại thì gác ở phần vịn, nghiêng mặt, cười như không cười nhìn Lâm Hạ, nói: “Cô còn muốn xúi giục chị Tinh nhà mình cách xa tôi nữa không?”
“Khụ…”
Lâm Hạ nào dám? Mấy lời đó chỉ là buột miệng trong cơn tức giận thôi, giờ đứng trước mặt chính chủ, sao cô dám nói thế? Cô có chán sống đâu cơ chứ?
“Không ạ không ạ, em theo đảng Nhật Tân CP đến cùng!” Lâm Hạ giơ tay lên, bổ sung thêm: “Kiên quyết không trèo tường!”
Thiếu mỗi nước thề độc thôi.
Thế còn được.
Cố Húc xoa xoa cằm, bỏ qua chuyện này vậy.
…
Lâm Hạ xuống xe rồi, Nguyễn Tinh Trầm nhìn sang cậu Lý nghiêm túc lái xe, giật nhẹ tay áo Cố Húc, bất đắc dĩ nói: “Anh đừng bắt nạt người khác thế chứ.” Nãy ở phim trường bắt nạt Tiểu Lê, giờ ra đây uy h.i.ế.p Lâm Hạ. Người đàn ông này thật là! Sao trước kia cô không phát hiện ra anh ấu trĩ thế chứ?
“Anh bắt nạt người khác lúc nào?”
Cố Húc vô tội nhìn cô: “Vả lại, bọn họ đâu có đáng thương như anh.” Anh là một diễn viên tốt, nay vận dụng nó biểu lộ sự vô tội đến cực hạn: “Anh là ‘chính cung’ không thể xuất đầu lộ diện thì thôi đi, còn bị người khác lời ra tiếng vào.”
Vừa rồi lướt weibo anh cũng thấy có nhóm fan kêu gào chèo thuyền CP Lê Tinh. Lê với chả Tinh. Lê Tinh có dễ nghe bằng Nhật Tân không?