Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hóa Ra Thần Tượng Tôi Thích Cũng Thích Tôi - Chương 193: Hóa Ra Thần Tượng Tôi Thích Cũng Thích Tôi

Cập nhật lúc: 2025-07-04 02:28:55
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Anh đưa em ra ngoài." Thẩm Tinh Hà đứng bên cạnh cuối cùng cũng chịu lên tiếng.

Nói xong, Thẩm Tinh Hà không cho Nguyễn Tinh Trầm có cơ hội từ chối, trực tiếp đi ra ngoài, đứng ở cửa chờ. Nguyễn Tinh Trầm thấy anh ta đã ra ngoài chờ, đành thu lời sắp nói lại, đồng thời chào Lý Thục Phân thêm lần nữa, dặn dò người giữ gìn sức khỏe, rồi theo Thẩm Tinh Hà ra ngoài. Hai người đi cùng nhau cả đoạn đường nhưng không nói gì, đi đến đầu con đường nhỏ, cửa xe đằng trước đã mở, Cố Húc bước từ trên xe xuống.

Lần nữa trông thấy Nguyễn Tinh Trầm sóng vai đi cạnh người đàn ông kia, anh cũng chẳng ghen tuông gì, chỉ liếc Thẩm Tinh Hà một cái, gật nhẹ thay lời chào và vẫy tay với Nguyễn Tinh Trầm, đi tới, cười nói: "Đi chứ?"

"Vâng."

Cố Húc lên tiếng. Hai người chào tạm biệt Thẩm Tinh Hà, rồi rời đi.

Mê Truyện Dịch

Xe lái ra bên ngoài.

Cố Húc đặt tay trên vô lăng, mở miệng bắt chuyện: "Hôm nay đến đây, em trò chuyện gì với cô Lý đấy?" Lúc nói, anh hơi đánh mắt sang quan sát sắc mặt Nguyễn Tinh Trầm. Thấy hàng lông mày cô nhíu chặt, khuôn mặt bạnh ra, lòng anh lập tức sáng tỏ.

Xem ra đúng như anh đoán. Hôm nay Tinh Trầm đến đây không đơn thuần chỉ là thăm hỏi, không biết bọn họ đã nói những gì, kết quả ra sao rồi.

"Không có gì đâu anh, chỉ tán gẫu với nhau chút chuyện lặt vặt thôi, em còn nhắc đến anh với cô Lý nữa. Cô Lý bảo khi nào chúng ta rảnh thì qua đó ăn cơm…" Nguyễn Tinh Trầm cố trấn định mà trả lời, nhưng hai tay lại gắt gao đan chặt vào nhau, bán đứng cảm xúc hoảng loạn bất an của chủ nhân.

Cô không muốn Cố Húc biết quá khứ của mình. Nhưng… Nghĩ đến mấy lời cô Lý nói trước đó, cộng thêm đề nghị của Cố Húc ngày hôm qua, lòng cô càng căng thẳng. Cô mím môi, cúi đầu, mái tóc xoăn nhẹ vừa hay che được cảm xúc trên gương mặt, làm người khác không thấy được.

Tuy Cố Húc không nhìn thấy biểu cảm trên mặt cô, nhưng từ biểu hiện khác cũng đoán được là giờ tâm trạng Nguyễn Tinh Trầm không tốt. Xem ra kết quả hôm nay không tốt.

Anh cau mày kiếm, tay nắm vô lăng siết nhẹ. Năm đó… Rốt cuộc còn xảy ra chuyện gì?

Anh rất muốn mở miệng hỏi, muốn nói với cô rằng, dù cho chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ ở bên cạnh em. Nhưng sợ cô biết mình từng lén điều tra, sẽ tránh né nên đành kiềm nén cảm xúc, dùng ngữ khí bình thường nói: "Được. Anh lúc nào cũng được."

"Chờ bao giờ em có thời gian rảnh, chúng ta đến nhà họ thăm hỏi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-193-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]

Sau đó, không còn tiếng nói nào nữa, trong xe chỉ có tiếng nhạc vờn quanh.

**

Quay về tiểu khu. Cố Húc đỗ xe xong, hai người sóng vai lên nhà. Cơm tối là món Cố Húc đã nói từ trước: beefsteak.

Hồi chiều, Cố Húc đã ướp thịt bò sẵn. Giờ đón Nguyễn Tinh Trầm về rồi thì để cô về nhà thay quần áo ở nhà trước, còn bản thân thì xắn tay áo lên xuống bếp.

Trước giờ anh chưa từng xuống bếp. May là anh có khả năng học hỏi rất nhanh, trưa nay thử nghiệm một lượt cũng biết trình tự nấu nướng ra sao. Anh xắn tay áo, đeo tạp dề, rồi bắt đầu cho thịt bò vào chảo rán lên.

Nguyễn Tinh Trầm thay quần áo xong qua, vừa vào cửa đã nghe được tiếng nấu ăn "xèo xèo xèo", đến gần thêm một chút, ngửi được cả hương thơm từ beefsteak.

Phòng bếp thiết kế theo kiểu mở. Cô ngắm anh đứng trước quầy bếp, sống lưng thẳng tắp, toàn thân toát ra khí chất cao ngạo. Người đàn ông này, dù rơi vào hoàn cảnh nào, bất cứ lúc nào cũng sẽ khiến người khác cảm nhận được sự tự phụ từ trong xương cốt của mình. Nhưng nay người đàn ông tự phụ đó lại xắn tay áo, đeo trên người chiếc tạp dề trông quá mức đáng yêu, cúi đầu làm beefsteak cho cô.

Lòng cô dấy lên cảm xúc phức tạp. Phức tạp và hoang mang, hoảng loạn lẫn bất an. Nguyễn Tinh Trầm có chút không nhịn được, chạy chậm đến phía sau Cố Húc, duỗi tay ôm lấy eo anh, vùi mặt vào lưng anh.

Đột nhiên, Cố Húc sững người khi bị ôm ngang eo, sống lưng cứng đờ. Thế nhưng, chỉ trong chớp mắt, anh đã lấy lại bình tĩnh. Một tay vẫn lật bít tết trên chảo, tay còn lại nhẹ nhàng nắm lấy tay Nguyễn Tinh Trầm đang đặt trên eo mình, dịu dàng hỏi: “Em sao thế?”

“Không sao ạ.”

Nguyễn Tinh Trầm dụi mặt vào lưng Cố Húc, giọng điệu buồn buồn.

“Trong bếp nặng mùi dầu mỡ, em ra ngoài trước đi, sắp có đồ ăn rồi,” Cố Húc nhẹ giọng dỗ dành.

Nguyễn Tinh Trầm không chịu đi, cứ ôm chặt lấy eo Cố Húc, vừa ỷ lại vừa cố chấp. Rất hiếm khi cô thể hiện mặt này với ai khác.

Thấy cô không chịu buông, anh đành mặc kệ. Cô gái nhỏ chịu làm nũng với anh thế này thì anh cầu còn không được ấy chứ. Đúng lúc đó, bít tết cũng chế biến xong, tiếng “xèo xèo” nhỏ dần, chỉ còn tiếng máy hút mùi vẫn chạy. Anh bày bít tết ra đĩa, ốp thêm hai quả trứng và trang trí thêm chút rau xanh.

Sau đó, máy hút mùi bị tắt.

Loading...