Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hóa Ra Thần Tượng Tôi Thích Cũng Thích Tôi - Chương 195: Hóa Ra Thần Tượng Tôi Thích Cũng Thích Tôi

Cập nhật lúc: 2025-07-04 02:29:00
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vì thấy bầu không khí trên bàn ăn quá mức quạnh quẽ nên Cố Húc mới tính dùng Bình An để dỗ cô gái nhỏ. Đến khi cô mở miệng, ý cười trong mắt anh càng rõ nét hơn, không tiếp tục trêu Bình An nữa.

Nhìn đĩa bít tết cô chưa đụng tí nào, anh chuyển đĩa mình vừa cắt xong sang cho cô, kéo đĩa bên cô về phía mình. Thấy cô ngạc nhiên nhìn mình, anh nhướng mày cười nói: “Ăn đi.”

“… Ừm.”

Có Bình An đến nhõng nhẽo, bầu không khí bỗng chốc hòa hoãn hơn rất nhiều.

Ăn xong, Nguyễn Tinh Trầm tính mang đồ vào rửa thì bị Cố Húc cản: “Để anh làm cho, em ôm Bình An ra sofa ngồi đi.”

Nói xong, Cố Húc bưng đĩa vào bếp.

Nguyễn Tinh Trầm ôm Bình An nhưng không rời đi ngay mà đứng nguyên tại chỗ, nhìn theo Cố Húc đi vào bếp, nhìn anh cúi đầu rửa bát. Ai có thể ngờ, một người đàn ông kiêu ngạo lạnh lùng nhường ấy, lại có thể vì cô mà ở nhà dọn dẹp nấu cơm… Dòng cảm xúc phức tạp một lần nữa dấy lên trong cô.

Lúc nãy, khi Cố Húc hỏi “em sao thế”, cô nói dối. Cô cũng nhìn ra được khi đó anh không vui, trước kia, cô đâu nghĩ đến việc gạt Cố Húc.

Nhưng bệnh của cô, lại làm cô khó xử…

Nhớ lại những lời cô Lý nói, nghĩ đến chuyện xảy ra trưa nay ở phòng sách, trái tim Nguyễn Tinh Trầm không chịu nổi, nảy lên đập thình thịch mạnh mẽ, kèm theo đó là sự hoảng loạn và bất an, thậm chí còn khiến cô nôn nóng.

Trong bếp vẫn có tiếng nước chảy.

Ánh mắt Nguyễn Tinh Trầm dán chặt vào bóng lưng Cố Húc. Cuối cùng, cô vẫn biến thành một người ích kỷ. Cố Húc quá tốt, tốt đẹp đến mức khiến cô lần đầu tiên nảy ra suy nghĩ tham lam. Cô tham luyến sự ấm áp từ anh, cái ôm, nụ hôn, bầu bạn… Thậm chí, cô ích kỷ muốn giấu hết những mặt không tốt của mình.

Có một số chuyện, không phải muốn giấu là có thể giấu.

Mê Truyện Dịch

Cô không thể lúc nào cũng giữ khoảng cách với Cố Húc, sẽ có lúc thân mật, cơ mà chỉ cần bệnh tái phát, rồi sẽ có ngày Cố Húc phát hiện.

Nhưng mà…

Tay ôm Bình An dùng thêm sức.

Chắc do bị đau, Bình An khẽ kêu.

Nguyễn Tinh Trầm nghe tiếng kêu lập tức hoàn hồn, duỗi tay, nhẹ nhàng vuốt ve vỗ về Bình An. Chờ cảm xúc của Bình An hòa hoãn hơn, cô mới lần nữa quay sang nhìn Cố Húc, mím môi.

Một lúc sau, dường như cô đã hạ quyết tâm, khom lưng đặt Bình An xuống đất, sau đó vỗ nhẹ vào m.ô.n.g nó, mèo con thuận thế chạy đi.

Còn cô… cắn môi, bấm ngón tay, đứng lên, bước từng bước về phía Cố Húc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-195-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]

Cố Húc rửa xong bát đĩa, đang dùng khăn lông lau tay. Nghe phía sau có tiếng chân liền xoay người, nhìn cô cười nói: “Sao em không ra sofa ngồi?”

Nguyễn Tinh Trầm không trả lời câu hỏi của anh, cứ nhìn người, nhẹ giọng gọi: “Cố Húc.”

“Hửm?” Cố Húc cười: “Sao thế?”

“Em muốn…” Nguyễn Tinh Trầm nắm c.h.ặ.t t.a.y lại, giọng nhỏ dần, nhưng mắt vẫn nhìn chăm chăm Cố Húc, trước sau như một: “Đêm nay em muốn ở lại.”

Động tác lau tay ngưng lại.

Cố Húc ngẩn ngơ nhìn Nguyễn Tinh Trầm, cả người choáng váng. Phải mất một lúc, anh mới phản ứng lại, cau mày, trầm giọng nói: “Đừng làm loạn.”

“Em không làm loạn!”

Nguyễn Tinh Trầm vừa nói vừa kéo gần khoảng cách hai người.

Cô thấp hơn Cố Húc khá nhiều. Dưới ánh đèn màu vàng ấm áp, trong gian bếp không quá lớn này, thân hình cô càng thêm mảnh khảnh, gầy yếu. Cái khác biệt duy nhất ở đây là ánh mắt cô, bướng bỉnh lại kiên định nhìn anh: “Cố Húc, em không làm loạn, em rất nghiêm túc.”

Cô muốn đánh cược một lần.

Nếu đối phương là Cố Húc, có lẽ… có lẽ kết quả sẽ khác. Chỉ cần giờ chịu đựng được thì về sau cô không cần lo lắng nữa, cô không cần lo lắng mình sẽ thành quái vật.

Chỉ cần giờ thành công thôi…

Sợ anh không tin, Nguyễn Tinh Trầm còn đặt tay lên cúc áo làm hành động muốn cởi, lặng yên nhìn Cố Húc, nói: “Nếu anh không tin, em…” Chưa kịp cởi cúc, tay đã bị người cản. Khớp xương rõ ràng, thoạt nhìn không phải quá dày rộng nhưng lại đem đến cho cô cảm giác khoan khoái ấm áp và đầy an toàn.

Là tay Cố Húc.

Anh cứ nắm tay cô, ngăn không cho cô tiếp tục hành động và nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, khàn giọng hỏi: “Em chắc chứ?”

Không đợi Nguyễn Tinh Trầm mở miệng, tay Cố Húc đã chuyển ngang ôm lấy mặt cô, cảm xúc trong mắt khó mà nhìn thấu. Anh dùng chất giọng khàn khàn thủ thỉ: “Em nghĩ cho kỹ đi, em còn thế này là không còn đường để quay đầu nữa đâu…” Anh không phải Liễu Hạ Huệ, có thể ôm người đẹp trong lòng mà lòng không loạn hay chính nhân quân tử gì. Anh quá thích cô, trong mơ từng muốn cô không chỉ một lần.

Đến giờ phút này vẫn duy trì được bình tĩnh, đã không dễ dàng gì.

Nếu cô dám dụ dỗ anh.

Vậy thì anh càng không cầm lòng được.

Nhìn vào đôi mắt phượng hẹp dài đen láy của anh, lòng Nguyễn Tinh Trầm bỗng nảy sinh sợ hãi, thậm chí đôi tay đang được Cố Húc bao lấy trong tay anh cũng bắt đầu run run. Cô sợ, nhưng cũng căng thẳng… Như Cố Húc đã nói vậy, cô đã dấn thân đến bước này, không có cửa để cứu vãn nữa rồi.

Loading...