Tinh Trầm chủ động nói chia tay với Cố Húc? Điều đó hoàn toàn không thể xảy ra!
Trừ phi... Tô Mạt hoảng hốt nghĩ thầm, chẳng lẽ bệnh tình của Tinh Trầm tái phát?
Nhìn dáng vẻ nghiêm nghị và đầy bức bối của Cố Húc, Tô Mạt nuốt nghẹn một ngụm nước bọt, miễn cưỡng thở dài nhẹ và gọi khẽ: “Cố ảnh đế.”
Cố Húc đã nhận ra có người xuất hiện bên cầu thang.
Anh không quan tâm người đó là ai và cũng lười nhận biết. Giờ đây, dù có phóng viên đứng trước mặt muốn chụp ké dáng vẻ này, anh cũng chẳng màng. Điều anh quan tâm chỉ là cô gái nhỏ hiện ra sao... Cố Húc không hiểu được vì sao tối nay cô vẫn còn bình thường, thậm chí còn muốn ở lại ngủ, nhưng khi hai người chưa kịp làm gì, cô đã đẩy anh ra rồi chạy mất.
Anh đứng gõ cửa suốt nửa tiếng, gọi cả chục cuộc điện thoại, nhắn vô số tin qua WeChat, song cô ấy không thèm trả lời. Đến khi vừa rồi, cô lại lên WeChat và gửi cho anh một dòng tin: [“Cố Húc, chúng ta chia tay đi.”]
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với cô ấy?
Cố Húc không hiểu nổi. Ngón tay thon dài siết chặt điện thoại, ánh mắt anh đỏ rực, không rõ là vì quá thương tâm hay tức giận mà vậy. Đôi mắt găm chặt nhìn từng chữ trên màn hình, như muốn đục thủng màn hình kia.
Tô Mạt nhìn bộ dạng anh, lòng cũng hơi run.
Vì là bạn của Tinh Trầm nên cô quan sát tin tức về Cố Húc cũng khá nhiều, biết tính tình anh thất thường, lúc nóng lúc lạnh, nhưng chưa từng thấy anh thật sự tức giận với ai. Anh như một vị thần tĩnh lặng ở trên trời, xuống trần gian ngao du rồi quan sát cuộc sống con người.
Nhưng hôm nay... thần lành đã tức giận, hay nói đúng hơn là đau lòng.
Cô nghĩ lại cũng đúng thôi.
Đây chắc hẳn là lần đầu tiên "Cố ảnh đế" bị ai đó đá đít. Gần đây, qua lời Tinh Trầm, cô biết được mức độ quan tâm của anh dành cho cô ấy đến mức điên cuồng. Mà giờ đây, bạn gái lại nói câu chia tay, ai mà chịu nổi? Tô Mạt thở dài nhẹ, vừa lo sợ cho Cố Húc, vừa lo lắng cho Tinh Trầm ở trong kia.
Cô chỉ còn cách gạt nỗi sợ sang một bên, nói với Cố Húc: “Cố ảnh đế, trên lầu dưới lầu vẫn có người đó ạ, hay anh nên về nhà trước đi, để tôi nói chuyện với Tinh Trầm.”
Có lẽ do vừa nghe đến tên "Tinh Trầm", người đàn ông luôn cúi đầu nhìn điện thoại bỗng chốc lấy lại sự tập trung, ngẩng đầu nhìn Tô Mạt bằng đôi mắt đỏ au, chậm rãi hỏi: “Cô là Tô Mạt?”
Anh biết, người bạn thân nhất của cô gái nhỏ chính là Tô Mạt.
Giờ này, người có thể chạy đến cũng chỉ có cô thôi.
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-197-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]
“Đúng vậy.” Tô Mạt gật đầu vội đáp: “Tôi là Tô Mạt.”
“Cô là bạn thân thiết nhất của cô ấy, cô có biết vì sao cô ấy lại như vậy không?” Cố Húc đứng lên, hơi cúi đầu nhìn cô.
Anh hiểu tình cảm cô gái dành cho mình hơn bất kỳ ai.
Anh biết Nguyễn Tinh Trầm không phải kiểu người làm um lên rồi tùy tiện nói chia tay; bởi trong tình yêu này, cô trân trọng hơn bất cứ ai. Nhưng hôm nay cô nói chia tay chắc chắn có vấn đề nào đó hoặc giữa họ tồn tại mâu thuẫn không thể hòa giải.
Vậy rốt cuộc là chuyện gì?
Cố Húc buồn bã. Thường ngày anh rất sáng suốt suy nghĩ, giờ đây cả người như bị xiềng xích trói buộc.
Anh đã hỏi cô gái nhỏ bằng giọng điệu nhẹ nhàng nhất qua tin nhắn thoại WeChat: [“Dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta đều có thể cùng nhau giải quyết.”] Anh tin rằng giữa họ không có vấn đề gì không thể hóa giải. Nhưng cô ấy không cho anh cơ hội. Dù anh gửi tin nhắn đến bao nhiêu lần, tất cả cũng chỉ như ném đá xuống đáy biển.
Không một đáp án.
“À...”
Tô Mạt nhìn Cố Húc, không biết nên nói sao cho phải.
Cô đoán được vì sao Tinh Trầm lại nói chia tay với anh, nhưng lời đó rất khó nói ra.
Chuyện không chỉ liên quan đến vấn đề “...”, mà còn chạm đến khía cạnh mà Tinh Trầm luôn tránh né nhất trong đời. Dù muốn nói, cô cũng không thể bảo Tô Mạt tiết lộ. Để giữ cho tâm trạng ổn định, cô cầm điện thoại, che giấu nỗi lo sợ trong lòng, nhỏ giọng đáp: “Cố ảnh đế, giờ đây tôi cũng chưa rõ lý do là gì, tôi phải đi xem Tinh Trầm thế nào trước.”
“Cô ấy đang ở trong đó một mình, tôi rất không yên tâm.”
“Hay anh về nhà trước đi. Đợi lúc Tinh Trầm bình tĩnh lại, tôi sẽ khuyên cô ấy sang nói chuyện tử tế với anh.”
Thấy Cố Húc vẫn không có ý định suy chuyển, Tô Mạt cắn môi tiếp tục nói: “Cố ảnh đế, anh cũng biết chuyện của anh và Tinh Trầm đang gây xôn xao trên Weibo như thế nào rồi đấy. Khu này có khá nhiều người ở. Nếu lát nữa có người kéo đến ồn ào, chụp ảnh rồi phát tán lên Weibo thì sao? Anh có thể không quan tâm, nhưng có nghĩ cho Tinh Trầm không?”
“Tối muộn, anh đứng trước cửa nhà cô ấy với bộ dạng này, người ta sẽ nghĩ gì?”
Ánh mắt Cố Húc bỗng lóe sáng, khuôn mặt lạnh tanh xuất hiện chút suy sụp. Anh không quan tâm tiếng thị phi ngoài kia, nhưng không thể nào mặc kệ cô gái nhỏ.