Anh liếc nhìn cánh cửa đóng kín phía sau.
Siết chặt điện thoại trong tay, một lúc sau anh quay lại nói với Tô Mạt: “Cô vào đi.”
Tô Mạt mím chặt môi. Cô có chìa khóa nhà Nguyễn Tinh Trầm, từ rất lâu rồi đã đánh sẵn một bộ. Mở cửa xong, cô không thể không liếc ra phía sau, lo ngại Cố Húc sẽ xông vào.
“Cô yên tâm, tôi không đến mức mất kiểm soát để làm vậy.” Cố Húc lạnh lùng nhạo báng. Anh thật lòng sốt ruột, cũng rất muốn gặp cô nói chuyện cho rõ ràng, nhưng chưa đến mức phải bất chấp xông vào... Anh chỉ đứng ngoài đó, nhìn Tô Mạt bước vào, nhìn cánh cửa đóng lại rồi siết chặt điện thoại trong tay.
Mắt phượng cụp xuống, nhìn thoáng qua màn hình WeChat còn sáng, môi mỏng mím chặt.
Bên trong nhà tối om.
Tô Mạt lần mò bật đèn, tiến đến mở cửa phòng ngủ. Căn phòng giống hệt phòng khách, bên trong tối đen như mực. Cô lần tìm mạn tường để bật công tắc đèn, đồng thời gọi khẽ: “Tinh Tinh? Cậu đâu rồi?”
Không tìm được công tắc đèn, lại quá tối, trong giây lát cô không chắc có người trong phòng hay không. Định mở điện thoại bật đèn pin thì bất ngờ từ góc nào đó vọng lên giọng nói khàn khàn: “Đừng bật đèn.”
“Tinh Tinh?”
Tô Mạt theo âm thanh nhìn về phía đó. Có lẽ đã quen với bóng tối, sau một hồi định thần, cuối cùng cô cũng nhìn thấy bóng dáng Nguyễn Tinh Trầm. Cô tắt điện thoại rồi đến bên, ngồi xổm xuống trước mặt bạn, lo lắng hỏi: “Cậu thế nào rồi? Có muốn đi bệnh viện không?”
“Không cần.”
Giọng cô nặng trĩu nhưng kiên quyết.
“Thế... tớ giúp cậu lên giường nhé?” Tô Mạt dò hỏi.
Mới nói đến “giường”, cô gái nhỏ tưởng như bình tĩnh bỗng run rẩy, thu mình lại, khuôn mặt tái nhợt chôn vào đầu gối, không lộ diện.
“Tinh Tinh...”
Tô Mạt đưa tay ra ôm bạn, nhưng phát hiện vài năm nay Tinh Trầm không còn né tránh việc chạm mặt, thì giờ lại run rẩy hơn hẳn vì hành động của cô. Cô vội rút tay lại, nhìn bạn ngây ngốc, không dám chạm, cũng chẳng biết nên nói gì, chỉ ngồi yên trước mặt.
Cứ tiếp tục thế này không được.
Tô Mạt hơi sốt ruột, rất sợ Tinh Trầm lại trở về hình ảnh năm xưa. Đúng lúc ấy trong lòng cô bỗng nảy ra tên một người... Cô mím môi quan sát vẻ mặt Tinh Trầm, rồi thử hỏi: “Tinh Trầm, chuyện của cậu và Cố Húc thế nào? Tớ thấy anh ấy đứng ngoài cửa, một mình lẻ loi, mắt đỏ ngầu trông rất đáng thương.”
“Cố Húc...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-198-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]
Nguyễn Tinh Trầm chợt ngừng run rẩy.
Cô ngẩng đầu nhìn Tô Mạt, nhỏ giọng hỏi: “Cố Húc anh ấy còn ở ngoài không?”
Tô Mạt thấy bạn đã lấy lại tinh thần, lòng thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục: “Tớ đã bảo anh ấy về rồi, nhưng cậu biết tính anh ấy mà. Anh ấy sẽ nghe lời tớ chứ?” Nói đến đây, cô liếc mắt dò xét biểu cảm Tinh Trầm rồi nói tiếp: “Đến đây thấy Cố Húc, tớ cũng bị dọa sợ. Anh ấy trông rất khổ sở, đến cả giày còn đi ngược ấy.”
“Tinh Trầm...”
Cô nhẹ nhàng duỗi tay ra, đặt tay lên mu bàn tay Tinh Trầm.
Lúc này, mặc dù bạn hơi kháng cự nhưng không vùng vằng tránh hẳn, chỉ là sống lưng hơi cứng đờ.
Tô Mạt nắm lấy tay bạn, nói tiếp: “Tinh Trầm, dù giữa hai người có chuyện gì xảy ra, thì một số việc, hai người gặp mặt nói chuyện thẳng thắn luôn tốt hơn... Cậu và anh ấy cùng ngành, không ngẩng được đầu thì cũng nên cúi đầu gặp nhau. Huống chi anh ấy lại đứng ngay bên ngoài. Hay cậu tính trốn lì trong này suốt đời không bước ra?”
Thực tế cô nghĩ vậy, nhưng cũng biết điều đó không khả thi.
Hơn nữa, với tính cách Cố Húc, chắc chắn anh không cho phép cô nói một câu chia tay mập mờ như vậy. Nếu đã đến bước đường chia tay thì tốt nhất nên rõ ràng, coi như đặt dấu chấm hết.
“Mạt Mạt...”
Giọng Nguyễn Tinh Trầm hơi khàn, nhưng ngữ điệu bình thản: “Cậu giúp tớ gọi Cố Húc vào đây được không?”
Thấy bạn đồng ý gặp Cố Húc, Tô Mạt vội đáp: “Được, tớ đi gọi anh ấy ngay.” Nói rồi cô quay người chạy về phía cửa. Đến cửa, lại nghe phía sau vọng lên: “Mạt Mạt, mở đèn giúp tớ.” Cô không muốn để Cố Húc nhìn thấy mình trong bộ dạng thảm hại này.
“Ừ.”
Mê Truyện Dịch
Tô Mạt bật đèn, đồng thời liếc nhìn Nguyễn Tinh Trầm đang dựa tường chậm chạp đứng dậy trong góc. Dưới ánh đèn, thân hình cô bạn càng thêm gầy guộc, cô đơn, nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp. Nhìn một lúc, hốc mắt Tô Mạt nóng lên, cô nhẹ nhàng lau khóe mắt rồi xoay người ra ngoài.
Quả đúng như cô dự đoán.
Cố Húc vẫn chưa rời đi.
Thậm chí, vào lúc cô mở cửa, anh đã đứng ngay trước ngưỡng cửa.
Thấy cửa hé mở, có lẽ Cố Húc đoán người ra là Nguyễn Tinh Trầm nên vẻ mặt hiện rõ niềm vui mừng, mong chờ, nhưng khi nhìn thấy phía sau chỉ có mỗi Tô Mạt, sắc mặt anh từ từ nhạt đi. Nhìn hai người, ai nấy đều dành cho nhau tình cảm, Tô Mạt thật sự không nỡ để họ rời xa chỉ vì vài khúc mắc. Nhưng không thể nói chuyện với Tinh Trầm, cô đành tìm cách làm hòa với Cố Húc.
“Cố ảnh đế, Tinh Trầm muốn nói chuyện với anh.”