Chắc là không biết nhỉ.
Nếu Cố Húc mà biết hiện tại trên weibo không chỉ lan truyền tai tiếng của hai người mà còn có fans CP của cả hai thì làm sao anh có thể cư xử với cô như bình thường.
Cô thả lỏng hơn.
“Tối hôm qua tôi ngủ hơi muộn, không có chuyện gì…” Nói xong, cô lại bổ sung thêm một câu: “Anh yên tâm, lúc quay phim tôi sẽ không kéo chân anh đâu.”
Cố Húc nhướn mày khi nghe thấy câu trả lời này.
Anh đâu có lo lắng cô gái nhỏ này sẽ kéo chân mình? Vừa định mở miệng nói thêm câu nữa thì những đồ vật cần cho khi quay đã chuẩn bị xong, Hạ Phi Hồng cho người đi gọi bọn anh. Thế nên anh không nói thêm nữa, chỉ là nhân lúc đi qua đấy, hạ giọng nói một câu: “Nếu thật sự mệt mỏi thì xin phép ông Hạ nghỉ một ngày, cô gái nhỏ, em còn trẻ, đừng lăn lộn tới mức bệnh tật đầy người.”
Nghe ra được anh đang quan tâm, lòng Nguyễn Tinh Trầm thấy ấm áp, giọng nói dịu dàng hơn rất nhiều: “Tôi biết, cảm ơn thầy Cố.”
**
Hạ Hồng Phi dặn dò hai người mấy điều cần chú ý khi quay xong, nói thêm: “Hôm nay hai người cưỡi ngựa, Tiểu Cố thì không sao, Tiểu Nguyễn, cô…”
Không đợi ông nói xong, Nguyễn Tinh Trầm đã lên tiếng: “Tôi có thể cưỡi ngựa, trước tôi có đóng một bộ cổ trang cũng yêu cầu phải cưỡi ngựa, tôi đã đi học một thời gian ngắn.”
Hạ Hồng Phi nghe cô trả lời vậy, lập tức nhìn cô bằng ánh mắt khác. Ông biết nghệ sĩ bây giờ như vật báu, đang trong thời kỳ chạy dài, có rất ít người vì đóng phim mà cố ý bỏ thời gian học cái khác, đặc biệt là cưỡi ngựa. Tính nguy hiểm của môn này cao, đừng nói tới diễn viên nữ, ngay cả diễn viên nam cũng rất ít người tự mình thử.
Tuy ông yêu cầu khắt khe trong việc đóng phim nhưng không tới mức ngay cả những việc này cũng so đo. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, đoàn làm phim không thể gánh vác được trách nhiệm.
Thế nên, nếu Nguyễn Tinh Trầm không được, ông cũng không nói gì.
Nhưng không ngờ là cô gái nhỏ này tuy tuổi tác không lớn nhưng rất to gan. Khuôn mặt nghiêm túc ngày thường xuất hiện một nụ cười nhạt, ông không khen nhưng giọng điệu hòa hoãn hơn: “Như vậy thì tốt, hai người chuẩn bị đi, sẽ nhanh chóng bắt đầu thôi.”
Nói là chuẩn bị, thật ra không phải chuẩn bị cái gì cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-25-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]
Nguyễn Tinh Trầm uống một hớp café Lâm Hạ mang tới. Café không thêm đường không thêm sữa, đắng tới nỗi cô phải nhíu mày nhưng hiệu quả rất tốt. Chỉ cần một ngụm, cô đã không còn mệt mỏi như lúc trước.
Các bộ phận vào vị trí của mình, thư ký trường quay tiến lên cầm tấm bảng ra hiệu: “ cảnh số 27 lần thứ nhất.”(1)
(1)Những chỗ nào có phân cảnh quay phim cổ trang, xưng hô nàng-cô hoặc anh-hắn sẽ được luân phiên sử dụng để hợp với cảnh trong phim hoặc ngoài đời. Mình giải thích để cho các bạn đỡ thắc mắc nha:>
Đây là cảnh quay dài nên nếu xảy ra lỗi sẽ ảnh hưởng khá nặng. Vì vậy, Nguyễn Tinh Trầm hết sức cẩn thận. Sau khi hô diễn, Nguyễn Tinh Trầm lập tức tung người lên ngựa. Ánh mặt trời chiếu xuống vừa đẹp, bộ quần áo cô mặc trên người tung bay tạo nên những đường nét đẹp mắt. Cả người cô đắm mình dưới ánh nắng, nhan sắc diễm lệ làm người khác nhìn không rời mắt được.
Nguyễn Tinh Trầm đóng vai trưởng công chúa, nàng là một người thích cưỡi ngựa.
Chỉ khi cưỡi ngựa, cả người nàng mới thả lỏng, con ngựa mình cưỡi thỏa sức tung vó ngựa. Trên mặt nàng tràn ngập ý cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng non, tiếng cười thanh thúy mà dễ nghe phát ra từ trong cổ họng.
Nguyễn Tinh Trầm cưỡi ngựa, tùy ý để nó chạy loạn trong rừng cây.
Mê Truyện Dịch
Mãi cho tới khi phía sau vang lên âm thanh nhiều vó ngựa khác.
Nàng quay đầu nhìn, nhìn thấy người vừa tới thì nụ cười cứng lại. Bản thân đang thả lỏng lại trở nên căng thẳng: “Ngươi tới đây làm gì?” Lời còn chưa nói xong, đã có hai cánh tay rắn chắc ôm chặt lấy eo nàng, khí thế bạt ngàn bao phủ lên người nàng. Cố Húc ban đầu đang ngồi trên một con ngựa khác ở phía sau đã phi thân tới ngồi ngay phía sau nàng.
Toàn thân cứng đờ.
Dù là trong khi diễn hay ở ngoài đời, đây là lần đầu tiên hai người cách nhau gần tới vậy. Không chút kẽ hở. Cằm Cố Húc đặt trên đỉnh đầu cô, còn cô thì dán cả người lên n.g.ự.c Cố Húc.
Tim đập rất nhanh, nhưng tâm trạng cô ở trong phim lại là chán ghét và sợ hãi.
Sợ làm chậm tiến độ của đoàn làm phim. Cô khôi phục tinh thần rồi lập tức giãy dụa. Mặc kệ nàng giãy dụa như nào, cái ôm của nam nhân ở phía sau cũng không buông lỏng, thậm chí lúc nàng đang giãy dụa, đầu tóc còn bị gió thổi làm cho tán loạn.
“Tiểu nha đầu, nàng chán ghét ta như thế?”
Bên tai vang lên giọng nói của Cố Húc. Khác với giọng nói trầm thấp thường ngày, giọng điệu này còn mang theo vẻ hài hước, ý cười đọng lại trong mắt: “Sợ những người khác nhìn thấy, sợ họ biết quan hệ của chúng ta, hửm?”