Giang Thanh cười, nói vài câu cổ vũ cô xong lại quay sang nhìn Cố Húc.
Khác với ánh mắt bình tĩnh khi nhìn mọi người, lúc nhìn Cố Húc, Giang Thanh rất kích động. Tuy một phần kích động đã được cô ta đè nén trong lòng nhưng qua biểu cảm và giọng điệu vẫn có thể nhìn ra được: “Cố Húc, sao mấy năm nay cậu không gặp mấy người bạn cũ như chúng tôi? Mấy vị tiền bối thường tới tìm tôi để hỏi thăm cậu đấy.”
Giọng điệu nghe hơi bất đắc dĩ nhưng khá thân thiết.
Cô ta nhìn người đàn ông vẫn còn ngồi trên ghế, lại nhớ tới hình ảnh hai người họ vừa diễn thử, nhịn không được nói: “Đã một thời gian tôi không đóng phim, sợ rằng sẽ không theo kịp diễn xuất của cậu. Hay là chúng ta diễn thử đi?”
Lòng Nguyễn Tinh Trầm chua xót khi nghe người khác nói chuyện với anh bằng giọng điệu thân mật. Rồi tới lúc người ta nói muốn diễn thử cùng với Cố Húc, tay cô càng nắm chặt kịch bản hơn.
Cô mím môi, không nói gì, cúi thấp đầu.
Rất lâu về trước, có người một người từng nói trên weibo: “Nếu Cố Húc muốn kết hôn, nhất định sẽ chọn bạn đời như Giang Thanh.”
Đúng thế…
Mê Truyện Dịch
Bọn họ rất xứng đôi.
Sợ nhìn thấy hình ảnh đó, sợ nghe thấy tiếng Cố Húc đồng ý, đột nhiên Nguyễn Tinh Trầm có suy nghĩ muốn rời khỏi nơi này. Nhưng không kịp đợi cô hành động, người đàn ông đang ngồi vắt chéo chân bên cạnh đã mở miệng, giọng nói mang theo chút kiêu ngạo sẵn có và lười nhác: “Quen tôi nhiều năm như thế, không lẽ cô không biết thói quen của tôi?”
Nghe xong, tay Giang Thanh nắm chặt kịch bản, ý cười trên mặt không duy trì được nữa.
Quen biết Cố Húc đã nhiều năm, đương nhiên cô ta biết anh có thói quen gì. Hơn nữa, cô ta còn biết tính cách Cố Húc lạnh nhạt, lười biếng, luôn nhìn mọi vật với ánh mắt như đang khinh thường.
Ví dụ như bây giờ.
Anh ngồi trên ghế gấp, mắt phượng nhìn cô ta hơi nheo lại, làm người khác cảm nhận được sự bễ nghễ, ngạo mạn.
Nếu là trước đây, chắc chắn cô ta sẽ không nói những lời này.
Đã nhiều năm trôi qua nhưng mọi người trong giới giải trí vẫn truyền tai nhau việc năm đó anh từ chối diễn thử với một vị ảnh hậu. Vị ảnh hậu đó là một người xuất sắc, xinh đẹp lại thanh cao nhưng vì chuyện này mà mấy năm gần đây chẳng nổi tiếng thêm được tí nào.
Nhưng vừa rồi, khi Giang Thanh nhìn thấy Cố Húc diễn thử với Nguyễn Tinh Trầm, nét mặt anh rất dịu dàng, đâu còn dáng vẻ kiêu ngạo và lười biếng trước kia. Đem lại cảm giác như một người tiền bối trong ngành đang hướng dẫn hậu bối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-31-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]
Cô ta cứ tưởng ba năm không gặp, Cố Húc đã thay đổi tính cách.
Nhưng xem ra không phải, chẳng qua là tùy từng người nên thái độ khác nhau mà thôi.
Cô ta không kìm được, hơi liếc mắt về phía Nguyễn Tinh Trầm.
Giang Thanh đã ở trong giới giải trí mười mấy năm, cô ta không nhận mình là người đẹp nhất nhưng bình thường cũng đã gặp được rất nhiều người đẹp nổi danh trong giới. Dù vậy, khi nhìn qua Nguyễn Tinh Trầm, cô ta cảm thấy hô hấp của mình như ngừng lại.
Một gương mặt khác lạ so với nét đẹp đang nổi lên trong giới.
Dù là diện mạo hay khí chất thì người con gái trước mặt này cũng đem lại cho người ta cảm giác cả người cô được bao phủ bởi sự dịu dàng của vùng sông nước Giang Nam. Lông mi cong, đôi mắt đào hoa luôn ẩn chứa chút ý cười, làn da trắng tới mức phát sáng. Đặc biệt, khi khoác lên mình bộ đồ cổ trang, trông cô như là một người con gái đẹp thời xưa bước ra từ trong tranh.
Cô ta im lặng thu hồi ánh mắt.
Trên mặt Giang Thanh không có bất kỳ cảm xúc dư thừa nào, cô ta vẫn duy trì nụ cười dịu dàng mà rộng lượng của mình. Có điều, kịch bản ở phía dưới bị cô ta nắm chặt tới mức nhăn giấy.
Nếu là người khác, chắc chắn họ sẽ trực tiếp chất vấn. Nhưng Giang Thanh thì không.
Cô ta biết rất rõ mình nên làm gì để người khác không chán ghét mình.
Vì vậy, cô ta duỗi tay vén tóc, nói: “Ba năm không gặp, sao Cố Húc cậu vẫn giống hệt như trước thế?”
Tuy là lời oán trách nhưng từ giọng điệu lại nghe không ra chút tức giận nào. Cứ như là mấy năm không gặp, hai người chỉ là bạn bè cũ đang oán giận nhau đôi câu. Sau đó, cô ta nói tiếp: “Thôi vậy, tôi vào đoàn làm phim còn chưa đi chào đạo diễn Hạ. Mọi người cứ bận đi, tôi đi chào ông ấy đã.”
Giang Thanh nói xong liền cười nhẹ, gật đầu chào hai người rồi rời đi.
Lúc nào cô ta cũng nở nụ cười dịu dàng, ngoại trừ ban đầu trông sắc mặt cô ta hơi mất tự nhiên.
Nhìn người rời đi, Cố Húc không có phản ứng gì, chỉ lười biếng cầm cốc café lên uống một ngụm. Đặt cốc café xuống, anh quay sang nhìn Nguyễn Tinh Trầm. Đang định nói chuyện với cô gái nhỏ thì thấy cô đang ngơ ngác nhìn anh.
Mỗi lần thấy cô gái nhỏ này ngây người, tâm trạng anh luôn vô cùng sung sướng.
Anh cười cười, cầm kịch bản lên đập nhẹ vào đầu cô. Thấy hàng lông mi cô hơi rung, đôi mắt dần khôi phục tỉnh táo anh mới mở miệng: “Nghĩ cái gì đấy?”