Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hóa Ra Thần Tượng Tôi Thích Cũng Thích Tôi - Chương 42: Hóa Ra Thần Tượng Tôi Thích Cũng Thích Tôi

Cập nhật lúc: 2025-07-04 02:22:52
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhưng hiện giờ, người đàn ông luôn khinh thường tất cả mọi thứ kia lại đối xử rất đỗi dịu dàng với một người khác?

Cố Húc… coi trọng cô gái này sao? Một minh tinh nhỏ mới nổi, không có một tác phẩm tiêu biểu nào được diễn vai chính? Nhìn hai người đang tiến lại gần, Giang Thanh mím môi, cảm xúc trong mắt càng lúc càng phức tạp. Nếu Cố Húc không có người trong lòng thì cô ta còn nắm chắc được chút phần thắng.

Mê Truyện Dịch

Nhưng nếu anh có người trong lòng thì phần thắng mà cô ta có được cũng mất.

“Chị Giang.”

Là Nguyễn Tinh Trầm thấy Giang Thanh trước.

Cô không chú ý tới sự khác thường trên mặt Giang Thanh, chào hỏi như bình thường.

Nghe thấy giọng cô, Giang Thanh cũng thu lại cảm xúc trên mặt, nở nụ cười dịu dàng phóng khoáng hệt như trước đây, chào: “Tinh Trầm, chị mới bảo trợ lý đi mua ít đồ ngọt và café, nếu em thích thì gọi người đến lấy cho một ít đi.”

Nguyễn Tinh Trầm không hứng thú lắm nhưng vẫn khách sáo nói một tiếng “Cảm ơn.”

Nhận ra Giang Thanh muốn nói chuyện riêng với Cố Húc, cô cũng hiểu chuyện chào hai người, nói: “Em sang chỗ đạo diễn Hạ trước đây.”

Người rời đi rồi, tâm trạng Giang Thanh tốt hơn nhiều.

Có điều Cố Húc cứ mãi nhìn theo bóng lưng Nguyễn Tinh Trầm làm lòng cô ta lại trùng xuống. Nhưng cô ta ngụy trang rất tốt, nếu chút chuyện cỏn con này mà cũng để bộc lộ ra ngoài thì sao cô ta có thể đứng vững không đổ trong giới giải trí suốt nhiều năm qua. Túm lại mấy sợi tóc bị gió thổi bên tai, cô ta cười, giọng nói dịu dàng hơn hẳn lúc trước: “Cố Húc, qua đợt này tôi có một buổi từ thiện.”

“Mấy năm nay không có tin tức gì của cậu, mấy người bạn già trong giới rất nhớ cậu, cậu đừng lấy lý do thoái thác nữa đấy.”

Cố Húc không nhìn Giang Thanh, ánh mắt vẫn dõi về phía xa, lạnh nhạt nói: “Nói sau đi.”

Sớm đã đoán được câu trả lời của Cố Húc, cũng biết anh sẽ từ chối nhưng nụ cười trên mặt Giang Thanh vẫn trở nên cứng đờ. Chỉ là không để mọi thứ diễn ra quá lâu, cô ta đã tiếp tục nói: “Buổi từ thiện đó sẽ được tổ chức sau khi đạo diễn Hạ quay phim xong. Trước kia Tinh Trầm không hay tham gia mấy buổi tiệc như này nên tôi định gửi một tấm thiệp tới chỗ cô ấy.”

“Nếu cậu tiện thì có thể dẫn theo cô ấy đến.”

“Ngày đó có khá nhiều người đến, mấy vị tiền bối trong giới, những người chế tác vàng, còn có cả mấy vị đạo diễn nổi tiếng nữa.”

Nghe vậy, Cố Húc chuyển qua nhìn Giang Thanh.

Tuy anh không thích Giang Thanh nhưng biết cô ta có năng lực. Giang Thanh đã thành lập được quỹ này sáu năm. Bằng thời gian sáu năm, lấy địa vị hiện tại trong giới của cô ta mà nói thì chẳng có mấy người là không cho cô ta mặt mũi. Nếu bé con có thể đi, tiếp xúc và làm quen thêm với một ít nhà chế tác và đạo diễn thì cũng không phải là chuyện xấu.

Tuy giờ độ nổi tiếng của bé con không thấp nhưng ngoại trừ giá trị nhan sắc ra thì cũng chỉ có mấy vai phụ trước đó chống đỡ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-42-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]

Bây giờ có rất nhiều fans nóng nảy, bò lên đầu tường cũng nhiều, không có mấy người sẽ chú ý đến một người mới không có tác phẩm. Đợi bộ phim của đạo diễn Hạ được trình chiếu thì không biết phải đợi tới khi nào.

Không do dự nhiều, anh nói với Giang Thanh: “Xác định thời gian xong thì liên hệ với trợ lý của tôi, tôi sẽ đi.”

“Được.”

Giang Thanh cười: “Tôi xác định thời gian xong sẽ cho người gửi thiệp tới.” Nói xong, thấy Cố Húc gật đầu rời đi, sắc mặt cô ta vẫn không đổi.

Mãi cho tới khi người đi xa, cô ta mới thu lại nụ cười trên mặt.

**

Chiều đó, Giang Thanh rời đi.

Vốn dĩ sau buổi trưa Cố Húc và Nguyễn Tinh Trầm có một cảnh diễn nhưng trời mưa to, không thể quay ngoại cảnh nên đành để cho mấy diễn viên phụ diễn cách trong nhà trước.

Khoảng thời gian này rất hay mưa, mỗi một trận mưa thường không kéo dài, có khi chỉ nửa tiếng, có khi cả một tiếng.

Hạ Hồng Phi không thả hai người đi.

Nguyễn Tinh Trầm và Cố Húc nghỉ ngơi trong phòng nghỉ được dựng tạm lên.

Mỗi người chiếm một bên sofa.

Cố Húc cầm điện thoại xem mấy đại ngôn Trang Kỳ mới gửi tới. Có lẽ là do người bên cạnh quá mức yên tĩnh nên anh mới nhìn sang. Cô gái nhỏ cứ gật gù như gà mổ thóc nhưng vẫn liều mạng mở to mắt ra mà đọc kịch bản. Anh không nhịn được cười, đẩy ly sữa bò nóng sang: “Mệt thì ngủ đi, cơn mưa này không biết lúc nào mới dừng đâu.”

“Hả?”

Nguyễn Tinh Trầm hơi đỏ mặt khi nghe anh nói vậy, nhìn sang thấy anh cười thì khuôn mặt càng đỏ hơn. Nhận lấy cốc sữa bò, cô nhẹ giọng nói cảm ơn, cắn ống hút trong miệng một lúc mới nhả ra: “Tôi, tôi không mệt.”

“Không mệt thật à?”

Cố Húc nhướng mày: “Không mệt mà lại gật gù như gà mổ thóc? Nếu tôi không gọi em, có khi em ngã từ trên sofa xuống rồi.”

“Tôi…”

Nguyễn Tinh Trầm há mồm muốn biện luận nhưng nhìn Cố Húc lại không nói thành lời, cúi đầu, nhẹ nhàng nói một câu: “Đâu có khoa trương như thế.” Sofa rất lớn, dù cô có ngủ gật thì cũng không thể ngã xuống được.

Loading...