Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hóa Ra Thần Tượng Tôi Thích Cũng Thích Tôi - Chương 84: Hóa Ra Thần Tượng Tôi Thích Cũng Thích Tôi

Cập nhật lúc: 2025-07-04 02:24:33
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhưng hôm nay thì khác.

Nguyễn Tinh Trầm ngồi trên sofa, vừa ăn trái cây vừa xem tiết mục múa trên TV, một chút cũng không thấy cô đơn.

Bên phải cô là Cố Húc, giơ tay có thể với tới.

Bình An nằm giữa hai người, thỉnh thoảng lại “meo” một tiếng.

Tuy bầu không khí không náo nhiệt nhưng khá ấm áp. Nguyễn Tinh Trầm rất hưởng thụ sự ấm áp này. Hoặc nói theo cách khác, thì cô đang hưởng thụ từng giây từng phút được ở bên Cố Húc.

Trong phòng chỉ bật mấy cái đèn thường dùng cho ban đêm nên hơi tối. Cũng nhờ thế mà cô có can đảm quan sát Cố Húc.

Anh khác với chàng thiếu niên trong ảnh được cô đặt trong ví.

Giờ đây, người đàn ông ngồi bên cạnh cô đã trải qua sự tôi luyện của năm tháng, trở nên thành thục, ổn trọng và có sức quyến rũ hơn.

Nếu Cố Húc của thời niên thiếu là người tình trong mộng của biết bao thiếu nữ thì anh của bây giờ càng làm cho người ta say đắm hơn. Mỗi cái giơ tay nhấc chân của anh đều mang theo sức hấp dẫn trí mạng, làm người khác vừa muốn đến gần lại sợ không dám tiến lên.

Sợ sẩy chân cái là hãm sâu trong đó.

Rồi lại chìm trong vui thích.

Thời gian trôi qua rất nhanh, sắp chuyển sang ngày mới, vị MC trong TV bắt đầu đếm ngược.

Nguyễn Tinh Trầm đã quên hết thực tại, chỉ chăm chăm ngắm Cố Húc. Nhờ ánh sáng mờ tối, cô có thể không cần cẩn thận, chẳng kiêng nể gì hết.

“Mười, chín, tám, bảy…”

Thẳng đến khi đếm tới số ba, Cố Húc quay đầu nhìn cô gái nhỏ, dịu dàng nói: “Cô gái nhỏ, chúc mừng năm mới.”

“Hai.”

“Chúc mừng năm mới.” Nguyễn Tinh Trầm ngẩng đầu, nhẹ giọng nói với anh: “Cố Húc, năm mới vui vẻ.”

“Một!”

“Chúc mừng năm mới!”

Tiếng động ồn ào náo nhiệt cùng lời chúc Tết truyền ra từ TV.

Nguyễn Tinh Trầm nhìn Cố Húc, khóe miệng cong lên, đôi mắt như biết cười. Biết bao đêm giao thừa, cô ngắm tấm ảnh thời niên thiếu của anh và nói “chúc mừng năm mới”. Và giờ đây, cuối cùng cô cũng có cơ hội được đối diện với người thật, nói một câu: “Cố Húc, năm mới vui vẻ.”

Trước kia, cô cảm thấy năm tháng quá mức bất công. Còn hiện tại lại thấy thế giới này tươi đẹp biết bao.

Bạn nhìn đi, chàng thiếu niên tôi thích ngày trước, một người xa vời không thể với tới giờ đang ở bên cạnh tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-84-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]

**

Lần thứ hai ngủ lại, Nguyễn Tinh Trầm không còn quá khẩn trương.

Rửa mặt sạch sẽ xong, cô trả lời mấy tin chúc mừng năm mới của bạn bè rồi lướt bảng tin trên wechat. Lúc thấy tin Cố Húc đăng trên vòng bạn bè, cô hơi giật mình. Cô không ngờ Cố Húc lại chụp ảnh đấy. Nhưng, cô cũng không nghĩ quá sâu, chỉ cười và để lại một câu chúc năm mới vui vẻ.

Sau đó, cô mở phần đăng của mình lên, chọn tấm ảnh chụp bó hướng dương mà đăng lên.

Đương lúc suy nghĩ về phần dòng chữ đi kèm, cô nhớ tới câu “vạn sự như ý” Cố Húc nói với mình, lập tức cười viết [“Hi vọng mỗi chúng ta đều có thể vạn sự như ý.”]

**

Một giờ sáng.

Khi mọi ồn ào náo nhiệt đi qua, thành phố A lập tức trở nên yên tĩnh hơn. Cố Húc tắm rửa xong không đi ngủ ngay mà ngồi một mình chiếc ghế sofa đơn cạnh cửa sổ sát đất, vừa lau tóc vừa lướt vòng bạn bè. Thấy bài đăng [Hi vọng mỗi chúng ta đều vạn sự như ý] cô gái nhỏ mới đăng cách đây vài phút, Cố Húc không tự chủ được mà lộ ra nụ cười ôn hòa.

Động tác tay anh khựng lại.

Anh cầm di động lên, nhấn mở phần bình luận, cười để lại một câu [Được.]

Mê Truyện Dịch

Nguyễn Tinh Trầm ngủ một giấc đến lúc tỉnh dậy đã là sáng sớm hôm sau.

Rèm che kín đến mức một tia nắng cũng chẳng lọt vào trong. Cô nằm im trên giường, nhắm chặt hai mắt nhưng không hề thấy buồn ngủ. Trước kia, ở một mình một nhà, cô luôn gặp ác mộng. Có đôi khi, nửa đêm cô sẽ bị dọa cho thức giấc, phải uống thuốc mới có thể tiếp tục đi vào giấc ngủ.

Nhưng ở chỗ Cố Húc, lần nào cô cũng ngủ đến tận bình minh, không gặp ác mộng, không giật mình tỉnh giấc. Dậy rồi, cô cảm thấy cả cơ thể rất khoan khoái.

Đây là trải nghiệm hiếm có nhất cô đạt được trong mười năm nay.

Hiếm khi được ỷ lại vào giường, Nguyễn Tinh Trầm ôm gối lăn mấy vòng mới mở điện thoại xem giờ. Thấy điện thoại hiển thị thời gian là 9 giờ 30, cô xoa mặt, cuối cùng cũng chịu đứng lên. Cô dẫm chân lên đôi dép bông màu trắng, cả người nhẹ tênh như bước trên mây. Đầu tiên, cô gấp chăn gối lại gọn gàng rồi mới đi ra kéo rèm.

Vốn cô tưởng bên ngoài trời trong xanh thoáng đãng.

Nhưng ngay khoảnh khắc thấy khung cảnh bên ngoài.

Cô sửng sốt.

Chẳng biết tuyết đã rơi từ bao giờ, trong vườn đọng hẳn một lớp tuyết dày. Dù là tán cây hay bồn hoa đều có tuyết đọng lại. Đã thế, tuyết còn không ngừng rơi, rất nhiều, cứ như lông ngỗng bay xuống.

Nguyễn Tinh Trầm đến thành phố A đã mười năm.

Mười năm nay, cô chưa từng gặp trận tuyết nào như vậy.

Thật ra, mấy năm trước cũng từng gặp nhưng độ dày nhỏ hơn một chút, chỉ rơi chốc lát là ngừng.

Loading...