"Anh là chồng em, chúng kết hôn mười năm !"
Trần Nhứ như một xa lạ:
"Cảnh sát , vợ , hiểu tiếng ? Huống hồ, nếu vợ lằng nhằng bên ngoài như , chắc cũng đau lòng lắm."
Từng câu từng chữ như d.a.o cắm thẳng tim, khiến Giang Hà nghẹn lời.
Cô đang trách trách ngày đó màng đến cảm xúc cô, ngang nhiên tình tứ với Quý Uyển Thư.
"Anh với Quý Uyển Thư chuyện đó chỉ là giận dỗi nhất thời với em! Anh từng yêu cô !"
Nói , phân trái, bế bổng Trần Nhứ lên.
Cho dù cô hận , cũng sống để mà hận.
Ánh mắt Giang Hà khóa chặt Tô Bắc đang định bước tới.
"Tô Bắc, giúp một ! thể để cô c.h.ế.t !"
Tô Bắc rơm rớm nước mắt:
"Vô ích thôi. Dù đưa cô , cũng chẳng thể cứu ."
"Đó là , chứ ! là Giang Hà, chỉ cần cô sống, thì dù là trời cũng cản ! Còn một kẻ ốm yếu như , bảo vệ cô bao lâu?"
Tô Bắc hít sâu một nhường đường. Biết ... thật sự còn một cơ hội?
Trần Nhứ thấy thì hoảng loạn:
"Tô Bắc, cũng bỏ rơi ?"
Tô Bắc nghẹn ngào, dám mắt cô:
"Đợi em khỏe , sẽ tới gặp em."
Nghe , Trần Nhứ lặng , ánh mắt đầy thất vọng:
"Ngay cả cũng phản bội ..."
Câu như kim đ.â.m tim Tô Bắc. Cô là như thế ai khiến cô khó chịu, cô sẽ để đó yên.
Dù là , là Giang Hà.
Giang Hà thấy cảnh đó mà lòng nghẹn . Như thứ gì đó vỡ vụn bên trong.
Anh nghẹn giọng hỏi:
"Tô Bắc... thực sự quan trọng với em đến thế ? Hơn cả chồng mười năm như ?"
Trần Nhứ khẽ cúi đầu:
"Trong tất cả ... chỉ Tô Bắc là quên . Vậy chắc hẳn quan trọng."
Xe chìm im lặng.
Giang Hà lời nào nữa. Anh móc trái tim cô xem, rốt cuộc là đen đỏ, mà những câu đau đến thế?
Anh với cô: Anh mới là yêu em nhất.
"Trước đây... khi bảo em chết, đo là lời thật lòng. Anh chỉ quá tức giận thôi... Anh em đang bệnh..."
Giang Hà cố gắng tô vẽ những trận cãi vã ngày , mong níu giữ trái tim của cô.
đầu , Trần Nhứ ngủ , thở mỏng manh, sắc mặt tái nhợt.
Cô... còn nhiều thời gian nữa.
Xe nửa đường, điện thoại Quý Uyển Thư gọi tới:
"Giang Hà, tìm thấy thì về ... Em nhớ lắm, đừng rời xa em nữa ?"
Giang Hà nhàn nhạt đáp:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoa-tan-mong-tan/chuong-10.html.]
"Một thời gian nữa sẽ về với em. Yên tâm , nhất định sẽ giúp em sống ."
lạnh.
Sống ? Không sống thì chịu cơn giận của ? Làm trả món nợ năm xưa?
"À đúng , em từng sống ở nước ngoài nhỉ?"
Anh thăm dò.
Quý Uyển Thư ngây thơ đáp:
" mà, yêu, mỗi năm em đều qua đó kiểm tra tim một tháng."
Chưa kịp cô nũng, dập máy.
Một cơn buồn nôn dâng lên tận cổ.
Thì duyên , mà là sắp đặt. Từng bước, từng bước tiếp cận đều chủ đích.
Còn ?
Anh vì một yêu mà tổn thương yêu...
"Trần Nhứ, em chạy cái gì? Anh ăn thịt em !"
Giang Hà ép cô thẳng mắt .
Trần Nhứ tức giận, phun thẳng một ngụm nước bọt lên mặt .
" chỉ chết! Không cần xen !"
Ngay đó, cổ tay cô bẻ ngược, đau đến suýt gãy. Giang Hà vác cô lên xe, môi đè mạnh xuống môi cô, lưỡi tùy tiện xâm nhập khoang miệng.
Ngón tay bắt đầu xộc xệch cô, thậm chí màng đến việc cô phản kháng, xé toạc áo quần của cô .
Ánh mắt như dã thú, như thể nuốt chửng cô, hòa cô tận xương tủy.
"Trần Nhứ, em đúng là vô lương tâm! Anh lo cho em đủ ? Lo đến mức em c.h.ế.t ?"
Anh bóp cằm cô, buộc cô cúi đầu xin .
"Nói em sai , em sẽ sửa!"
Trần Nhứ chỉ rơi nước mắt, cắn chặt răng chịu khuất phục.
Nỗi tuyệt vọng bao phủ cả cô. Nụ hôn đau đớn , cảm giác chiếm đoạt thương tiếc... cô sẽ bao giờ quên .
Ngay cả lúc cận kề cái chết, cô vẫn một đàn ông xa lạ cưỡng h.i.ế.p xe.
"Anh là ai? Anh lấy tư cách gì mà bắt sửa?"
Nước mắt cô ngày càng nhiều, dù là Giang Hà thì cũng thể động lòng.
Anh xuống xe, châm một điếu thuốc, âm thầm lau nước mắt nơi khóe mắt.
Khi , cẩn thận bưng một hộp hoành thánh giữ nhiệt, như dâng vật báu đặt mặt cô.
"Bảo bối, em sửa cũng ... để sửa."
"Trần Nhứ, em cũng , ầm ĩ cũng ầm ĩ . Em đói thì ăn chút hoành thánh ."
Trần Nhứ nhạt, cầm hộp hoành thánh lên, hất thẳng Giang Hà.
Nước súp nóng hổi chảy dọc theo cổ áo , nhưng trái tim mới là nơi đau đớn thực sự.
"Cái thứ hoành thánh rác rưởi của , ai mà thèm!"
Nếu là đây, chắc chắn sẽ nổi đóa, đập cửa bỏ . bây giờ cô bệnh , và món hoành thánh từng là sở thích của cô, giờ trở thành vết sẹo trong tim .
Cơn giận khiến đỏ cả mắt, ném vỡ hộp cơm xuống đất, hoành thánh văng tung tóe.
"Giám đốc Giang, thương , cần băng bó ?"
Giang Hà lắc đầu, chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng.