Năm loạn ngũ vương,  còn  đến tuổi cập quan, một thiếu niên mười mấy tuổi, dẫn theo mấy vạn cấm quân chỉ  bày trò, vẫn kiên cường mở  một con đường m.á.u để tiên đế dời đô.
 
Khi  đến Lâm An, quân phản loạn lấy tỷ tỷ của   uy hiếp, hỏi   thành Lâm An   tỷ tỷ .
 
Tiêu Tịch  chút do dự giương cung b.ắ.n tên, một mũi tên b.ắ.n c.h.ế.t tỷ tỷ,  : "Công chúa nên lấy thiên hạ bách tính  trọng trách, nàng  bách tính nuôi dưỡng, giờ  gánh vác trách nhiệm."
 
Sự lạnh nhạt của  nhà họ Tiêu,  khắc sâu  xương tủy.
 
Tiêu Minh hôm nay đến tìm , cũng nhắc đến chuyện .
 
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
"Theo lý mà , tất cả các hậu bối  ngọc điệp đều  đến bái kiến, nhưng nàng   thai,  cần ."
 
Ta  ý kiến: "Được."
 
Nói xong chuyện ,  vẫn  yên  nhúc nhích,  bực bội  sang,  thấy  đang trầm ngâm  .
 
"Trẫm còn   cho nàng , Hoàng thúc đang tu hành ở Quốc An Tự, nàng  từng gặp  ?"
 
Tiêu Minh chậm rãi : "Pháp hiệu của  là Tịch Vô."
 
Ta bình tĩnh : "Ta  từng gặp Trường Bình Vương, càng   ngài   Quốc An Tự tu hành."
 
Ánh mắt dò xét rơi   , một lát ,   khẩy: "Cũng đúng, ái phi ngày nào cũng bận rộn."
 
" ,  quả thật  bận."
 
Ta cố ý : "Từ sáng đến tối, mỗi ngày,  đều bận rộn."
 
Hắn tức giận đá đổ cái bàn: "Ôn Phất Y! Nàng    hổ !"
 
Ta vẫn  yên  động: "Nếu    hổ, trong bụng cũng sẽ   đứa bé ."
 
"Nàng ti tiện!"
 
Hắn  đá đổ chiếc ghế tròn, chiếc ghế tròn đập  giá sách, loảng xoảng một hồi, bình hoa đồ trang trí vỡ tan tành.
 
Hắn  nghiến răng : "Ta và nàng đều ti tiện như ."
 
Vĩnh Thọ Cung  Tiêu Minh phá tan tành,  chuyển đến Quỳnh Anh Các gần ngự hoa viên, viện  lớn, nhưng   mát mẻ.
 
Tiêu Minh cũng  còn giam giữ  nữa,  thường xuyên đến ngự hoa viên tắm nắng.
 
Lúc  bụng   sáu tháng ,     vững, chân còn  sưng phù.
 
Đã mấy ngày kể từ khi Tiêu Tịch trở về cung,    vương phủ, nên ở trong Ngọc Thanh Điện trong cung.
 
Hôm đó Ngân Bình đỡ   dạo trong ngự hoa viên,  dựa  đình cho cá vàng trong hồ ăn, mặt hồ lấp lánh ánh vàng vụn đột nhiên phản chiếu một bóng  màu đen.
 
Ngón tay bỗng run rẩy,  ngẩng đầu ,   lâu  gặp  bên hồ, dáng  cao ráo, mày mắt thanh tú như xưa.
 
Dù  bất tiện,  vẫn từ từ hành lễ: "Thần  bái kiến vương gia."
 
Hắn từ từ hành một lễ chắp tay, giọng  trong trẻo: "Nương nương  cần đa lễ."
 
Hắn cúi mắt, lặng lẽ  cá bơi trong nước.
 
Y phục màu đen khiến  trông  vẻ lạnh lùng, khi xoay  định rời ,   thấy chuỗi tràng hạt bồ đề quen thuộc đó, đang nhẹ nhàng lắc lư  cổ tay.
 
Buổi gặp mặt  khiến  bồn chồn cả buổi chiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoa-thuong-ta-du-do-la-hoang-thuc-duong-trieu/chuong-10.html.]
 
Ban đầu  nghĩ  sẽ mất ngủ, ai ngờ  tối đến, mí mắt   nặng trĩu.
 
Ngân Bình trông cũng  buồn ngủ, ngáp liên tục.
 
Ta liền đặt sách xuống, để nàng đỡ  lên giường: "Ngủ thôi."
 
Nến tắt, tiếng thở đều đặn của Ngân Bình truyền đến từ bên ngoài, mí mắt  nặng trĩu, mơ mơ màng màng sắp chìm  giấc ngủ.
 
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê,   thấy tiếng cửa kẽo kẹt  mở .
 
Người đến bước  chậm rãi,  nhanh  chậm.
 
Bàn tay  lạnh vuốt ve thái dương ,  thoải mái,   nhịn  cọ cọ.
 
Giọng   đó ôn hòa: "Nương nương rốt cuộc  gì?"
 
Hạt châu mát lạnh cọ  chóp mũi ,  ngứa,  nghiêng mặt, vùi mặt  lòng bàn tay  lạnh đó.
 
Hắn khẽ , trông  vui vẻ: "Nương nương  gì, bần tăng đều sẽ cho nàng."
 
Sáng hôm ,  phát hiện một vết lõm  nửa còn  của giường .
 
Lạ thật,  ngủ rõ ràng chỉ thích dựa  tường,  bên ngoài   vết lõm?
 
Ta  nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là  ngủ  yên.
 
Khi xuống giường,   ở mép giường bên ngoài  giày,  ngửi thấy một mùi hương quen thuộc: "Ngân Bình, trong lư hương xông hương gì ?"
 
"Hương lê ngỗng mà  yêu thích nhất đó ạ."
 
"Vậy    ngửi thấy một mùi trầm hương?"
 
Ngân Bình   một cái: "Người   nỗi nhớ  tiếng, đến chỗ  thì thành mùi  ?"
 
Ta ngẩn  một lúc mới hiểu ý Ngân Bình.
 
Ta trừng mắt  nàng: "Dám trêu chọc chủ tử  ?"
 
Ngân Bình co rụt cổ , vì uy quyền của  mà  dám mở miệng nữa.
 
***
 
Mấy ngày  đó,   chỉ  gặp Tiêu Tịch, ngay cả Tiêu Minh cũng  gặp.
 
Không hiểu , trong lòng  luôn  chút bất an, liền sai Tiểu Tiễn Tử  dò la tin tức triều đình.
 
"Không  chuyện gì lớn, quan trọng nhất là ngày giỗ của tiên hoàng hậu."
 
Ta giật .
 
 , đến ngày giỗ của Lý Thanh Mẫn .
 
Tiểu Tiễn Tử  : "Hoàng thượng  mời Trường Bình Vương  pháp sự cho tiên hoàng hậu, Trường Bình Vương cũng  đồng ý."
 
Tại    pháp sự  ngày giỗ năm nay?
 
Những năm  Tiêu Minh cũng chỉ  qua loa mà thôi.