"Nương nương, đừng quản kỳ lạ   kỳ lạ nữa." Ngân Bình lấy  một phong thư đưa cho : "Thư của Hoàng thượng."
 
Ta mở thư,  giấy chỉ  hai chữ lớn.
 
"Mau về."
 
Mực thấm qua giấy, nét chữ nguệch ngoạc lộn xộn,  thể thấy sự bực bội của  .
 
Ta vò tờ giấy thành một cục nắm chặt trong lòng bàn tay, dặn Ngân Bình: "Đi dọn đồ đạc, ngày mai khởi hành."
 
Nến lay động,   Ngân Bình bận rộn  , trong lòng   đang nghĩ gì.
 
Ánh trăng đổ  từ ngoài cửa sổ bất ngờ  một bóng  chắn ,  theo bản năng  đầu , chỉ thấy trong màn đêm trăng sáng  một bóng lưng cao ráo thanh thoát.
 
Là Tịch Vô.
 
Hắn xách một ngọn đèn,   đang  .
 
Ta vội vàng  dậy đuổi theo, dừng   lưng . "Pháp sư."
 
Người cách đó  xa bước chân khựng ,  đó từ từ    .
 
Trong đêm tối chỉ   là rõ ràng và dịu dàng, chiếc áo cà sa trắng như trăng  hề thua kém bất kỳ vật  đẽ nào  đời.
 
Ta  đến  mặt , do dự một lúc, : "Ta... ngày mai    ."
 
Hắn cúi đầu  , ánh mắt bình thản: "Bần tăng chúc thí chủ thượng lộ bình an."
 
"Không còn gì khác ?"
 
"Không."
 
Ta tức giận nghiến răng.
 
Biết ngay  thể trông cậy gì  hòa thượng  mà.
 
Ta  quanh, thấy   ai, liền kiễng chân nhanh chóng hôn lên môi  một cái.
 
Động tác quá nhanh, đến khi  hôn xong Tịch Vô vẫn  kịp phản ứng.
 
Hắn  vẻ  sững sờ.
 
Ta bỏ  một câu "  hữu duyên gặp "    chạy về phòng.
 
Dựa  cánh cửa đóng chặt, tim  đập như trống bỏi.
 
Ngân Bình  bên cạnh nheo mắt  : "Nương nương, nô tỳ  nãy   thấy hết ."
 
Ta cố tỏ  tự nhiên cầm chén  lên, giả ngây: "Nhìn cái gì?"
 
"Nương nương hôn pháp sư!"
 
Giọng  quá lớn,  sợ hãi vội vàng đ.á.n.h rơi chén  để bịt miệng nàng .
 
"Ngươi  cho tất cả   đều  !"
 
Ngân Bình   chớp mắt,  khi thoát khỏi tay , : "Hoàng thượng  thì ?"
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
 
Nhắc đến Tiêu Minh,  khinh thường hừ một tiếng: "Ta quản  nghĩ gì ?"
 
"Còn pháp sư thì ? Pháp sư là  cửa Phật mà."
 
"Hoàn tục   là   ?!"
 
Ta   đến  cửa sổ  : "Ta  mong  đừng  tục,  mặc áo cà sa trông cũng  lắm."
 
Vừa  đầu,  và Tịch Vô đối mặt.
 
Ta: ...
 
"Cạch!"
 
Ta đóng cửa sổ .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoa-thuong-ta-du-do-la-hoang-thuc-duong-trieu/chuong-5.html.]
Hắn  vẫn  ?
 
Chẳng lẽ   thấy lời   ?
 
"Cộp cộp."
 
Cửa sổ  gõ, giọng Tịch Vô truyền đến: "Túi thơm của thí chủ rơi ."
 
Ta theo bản năng sờ  eo, quả nhiên  thấy túi thơm .
 
Mở cửa sổ ,   thấy bóng dáng Tịch Vô, chỉ  một túi thơm đặt  bậu cửa sổ.
 
Ta lấy túi thơm về nắm trong lòng bàn tay, sờ  thấy mát lạnh, dường như vẫn còn  ấm của .
 
***
 
Sáng sớm ngày hôm ,   khởi hành về cung.
 
Tất cả   trong chùa đều  tiễn , nhưng duy chỉ  thấy bóng dáng Tịch Vô.
 
Ta hỏi Tiểu Minh Tịnh đang níu váy   buông: "Sư thúc của ngươi   ?"
 
Tiểu Minh Tịnh líu lo đáp: "Sư thúc đang niệm kinh trong Phật đường,  từ sáng sớm ."
 
Thôi  , kinh sách là mạng sống của ,   thì  sống .
 
Tiểu Minh Tịnh  tủi  : "Nương nương chỉ quan tâm sư thúc,  quan tâm Minh Tịnh."
 
Ta lập tức mềm lòng,  xuống xoa xoa khuôn mặt bánh bao của nó, dỗ dành: "Về cung   cho  mang đồ ăn ngon đến cho ngươi   ?"
 
Tiểu Minh Tịnh lúc  mới nở nụ : "Vậy nương nương đừng quên  nha."
 
Dỗ dành xong Tiểu Minh Tịnh, cuối cùng   ngôi chùa  thêm một  nữa,  mới   lên xe ngựa.
 
Khi còn cách thành nửa dặm, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa, xe ngựa cũng dừng .
 
Ta tò mò   ngoài,  thấy Tiêu Minh mặc áo choàng màu đen huyền, vẻ mặt âm trầm   ngựa.
 
Chưa kịp phản ứng, Tiêu Minh  lên xe ngựa.
 
Hắn  trầm lặng  chằm chằm , thốt  hai chữ: "Ra ngoài."
 
Ngân Bình đang quỳ bên cạnh như  đại xá, nhanh chóng   ngoài.
 
Xe ngựa  bắt đầu lăn bánh.
 
Tiêu Minh nắm lấy cổ tay , lạnh giọng hỏi: "Đi Quốc An Tự   mang theo thị vệ?"
 
Ta cau mày giằng co một chút,  thoát  , liền mặc kệ   nắm: "Không quen  nhiều   theo như ."
 
"Không quen?" Tiêu Minh véo cằm ,  lạnh một tiếng: "Trẫm thấy nàng   chạy thì đúng hơn."
 
Ta dùng sức gạt tay   : "Tiêu Minh, ngươi  bệnh !"
 
"Ta chạy   ngươi chẳng tìm  ? Ta còn phí sức  gì!"
 
Tiêu Minh ánh mắt âm u,    , đột nhiên  .
 
", Ôn Phất Y, nàng  chạy thoát , nàng chỉ  thể là của trẫm."
 
Mẹ nó, tên điên.
 
Ta thầm mắng vài câu trong lòng,  thèm để ý đến  , nhắm mắt dưỡng thần.
 
Tiêu Minh  ôm   lòng, nghịch tóc : "Thật sự  cầu phúc cho trẫm ? Thành tâm ?"
 
Ta  dậy giật  tóc , trừng mắt   : "Tin   thì tùy."
 
Tiêu Minh khẽ  một tiếng, xoa xoa tóc    gì nữa.
 
Xe ngựa thẳng tiến  hoàng cung.
 
Xuống xe ngựa, Tiêu Minh đích  đưa  về Vĩnh Thọ cung nơi  ở.