Vừa  xuống, bên ngoài    đến,  là Hoàng Quý Phi  khỏe,  mời Hoàng thượng đến.
 
"Đã mời thái y ?"
 
Tiêu Minh  chút do dự nhấc chân   ngoài, khi gần đến cửa,  như nhớ  điều gì đó,  đầu   với : "Tối nay trẫm sẽ đến thăm nàng."
 
Ta  để ý đến  .
 
Ngân Bình bên cạnh  tức đến  chịu : "Sao mà trùng hợp thế, nương nương và Hoàng thượng  về là nàng   khỏe, lừa ai chứ?"
 
Ta thong thả rót một chén  nóng: "Ai tin thì lừa  đó thôi."
 
Đến tối,  cũng  đợi Tiêu Minh, trực tiếp tắm rửa   ngủ.
 
Chân     xuống, chân  giọng  the thé của tiểu thái giám  truyền : "Hoàng thượng giá đáo!"
 
Vĩnh Thọ cung lập tức náo loạn,  đành  từ  giường dậy để đón Tiêu Minh.
 
Hắn  dang tay, để  cởi áo giúp .
 
Ta chậm rãi tháo thắt lưng cả buổi,  mất kiên nhẫn, trực tiếp vươn tay giật phắt thắt lưng của : "Ôn Phất Y, nàng diễn giả tạo hơn chút nữa  ?"
 
Nhận  thì  chứ.
 
Ta chẳng khách khí chút nào: "Hoàng thượng  nhận ,   còn tự  dán tới  gì?"
 
Hắn trầm mắt, nắm lấy cổ tay , giam cầm   lòng, cúi đầu hôn .
 
Người trong điện ào ào rút lui sạch sẽ.
 
Môi  Tiêu Minh thô bạo chặn , đau rát vì   c.ắ.n xé,   sức giãy giụa, đẩy mạnh  .
 
"Tiêu Minh, nếu  phát điên thì cút  chỗ khác!"
 
Hành động của  rõ ràng  chọc giận .
 
Ngực  phập phồng, mày mắt trầm uất: "Nàng là phi tần của trẫm, trẫm  mật với phi tần của  thì  vấn đề gì!"
 
Ta  lạnh một tiếng: "Vậy thì bãi bỏ  , cái chức phi tần vớ vẩn  ai  thì cho!"
 
"Ôn Phất Y!"
 
"Nàng giỏi lắm!"
 
Hắn tức đến đỏ mắt,  chằm chằm  hồi lâu, cuối cùng tức giận xoay , sải bước   ngoài.
 
    khỏi Vĩnh Thọ cung, mà  đến chỗ một mỹ nhân ở tẩm điện phía bên.
 
Giống như cố ý cho   thấy, chỉ một lát , bên cạnh  vang lên những âm thanh khó .
 
Ta thành thạo vò hai cục bông nhét  tai, kéo chăn  xuống.
 
Có lẽ là vì cãi  với Tiêu Minh quá gay gắt nên   ngủ , đầu óc hỗn loạn.
 
Ta nhớ đến năm tám tuổi, đào Tiêu Minh  từ đống xác c.h.ế.t  cõng   về phía ,  nhớ đến năm mười bảy tuổi, Tiêu Minh mắt đỏ hoe cầu xin  đừng rời bỏ .
 
Cuối cùng, suy nghĩ trôi nổi, dừng  ở vị hòa thượng xinh  trong Quốc An Tự.
 
Ánh đèn lờ mờ,  tĩnh lặng   tượng Phật, cúi mắt lật xem kinh thư.
 
Đầu óc đột nhiên chìm  hôn mê, một sự an tâm   từ  đến, kéo   giấc mộng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoa-thuong-ta-du-do-la-hoang-thuc-duong-trieu/chuong-6.html.]
 
Ngày hôm ,  đang ngủ say thì đột nhiên  đ.á.n.h thức.
 
Ngân Bình mặt đầy khó xử: "Nương nương, Hoàng thượng lệnh  hầu hạ   y phục."
 
Hắn  bệnh ?
 
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Sáng sớm  từ giường của  phụ nữ khác bước xuống,  chạy đến chỗ  bắt  mặc quần áo cho ?
 
Tiêu Minh mặc trung y,   giường trầm trầm  : "Nhanh lên, trẫm  lên triều."
 
Dù tức đến c.h.ế.t  sống ,  vẫn xuống giường nhận lấy y phục từ tay cung nữ.
 
Trong cung bao nhiêu  như  đều thấy   Vĩnh Thọ cung, nếu  lên triều muộn,   chẳng  sẽ  nước bọt của bách quan triều đình nhấn chìm .
 
Ta mạnh tay khoác y phục cho ,  cài thắt lưng : "Xong ."
 
Ta  đầu  giường.
 
Giọng  lạnh nhạt của Tiêu Minh truyền đến: "Ngày  Uyển Uyển tổ chức tiệc thưởng hoa, nàng  trông coi một chút."
 
Lâm Uyển Uyển, biểu  của ,   coi như tròng mắt mà nâng niu.
 
Ta trở : "Không ."
 
Tiêu Minh như   thấy lời  : "Nàng   gì  hiểu thì nàng chỉ bảo nàng  nhiều một chút, đừng để  khác  nàng phật ý."
 
Ta trở   dậy khỏi giường, trừng mắt  : "Ta là nha  hộ viện của biểu  ngươi ?"
 
Tiêu Minh cau mày: "Nàng   linh tinh gì ?"
 
Ta sầm mặt xuống: "Ta  ."
 
Hắn lạnh lùng liếc  một cái, xoay  để cung nữ đội mũ miện cho , uy nghi đế vương lập tức tuôn trào.
 
"Ôn Phất Y, nàng  thể thử xem,  trong Vĩnh Thọ cung  thể cùng nàng tùy tiện  càn  ."
 
Lại chiêu ,  luôn dùng những  vô tội bên cạnh để uy h.i.ế.p .
 
Người trong cung quỳ rạp xuống đất,  vài cung nữ nhút nhát  bắt đầu khe khẽ  nức nở.
 
Ta túm lấy gối ném mạnh   : "Cút  ngoài!"
 
Tiêu Minh vươn tay bắt lấy gối, tiện tay ném xuống đất, xoay    ngoài, giọng  bình thản: "Nhớ mặc màu xanh lục, màu đó hợp với nàng nhất."
 
Màu xanh lục.
 
Tay  nắm chặt chăn gấm, dùng sức đến run rẩy.
 
Một lúc lâu ,  bật  khẩy.
 
Ai còn thích màu xanh lục, ai còn giống như thiếu nữ mười lăm tuổi chứ.
 
Ngày tiệc thưởng hoa, Lâm Uyển Uyển sai  đến mời , bên cạnh cung nữ còn  thái giám của Tiêu Minh, hồ giả hổ uy.
 
"Ôn tần nương nương, mời  ạ."
 
Ta mặc một chiếc váy dài dệt gấm màu trắng ngà,  thèm  cung nữ thái giám  một cái, dẫn Ngân Bình nhấc chân   ngoài.
 
Lâm Uyển Uyển  lâu  gặp, mặc một chiếc áo xuân gấm thêu hoa mẫu đơn màu đỏ thẫm, phía  là váy xếp ly như ý màu trăng, rực rỡ chói mắt, lộng lẫy vô cùng.