Nghe   khi c.h.ế.t, con  sẽ hồi tưởng  cả cuộc đời  như một bộ phim  chậm.
 
Trong mơ hồ,  như trở về năm mười bảy tuổi.
 
Tiêu Minh và nữ nhi duy nhất của Lý gia thành  hai năm, Thái tử phi hạ sinh một tiểu hoàng tôn.
 
Đầu hạ năm , Thái tử phi đưa   dạo chơi,   nửa đường,  nhớ   quên mang diều, bèn tự   về phủ lấy.
 
Thái tử phủ tĩnh mịch một màu, viện của  ở ngay  viện của Tiêu Minh, khi  ngang qua viện của Tiêu Minh,  đột nhiên  thấy tiếng  xé lòng của một đứa trẻ sơ sinh.
 
Là tiểu hoàng tôn.
 
Ta vội vã chạy tới, nhưng  thấy Tiêu Minh đang ôm tiểu hoàng tôn   hồ nước trong viện của .
 
Giây tiếp theo, đứa bé đang giãy giụa  trong vòng tay    ném xuống nước.
 
Nước b.ắ.n tung tóe, tiếng  của đứa bé lập tức biến mất.
 
Tiêu Minh  bên hồ nước, thần sắc lạnh lùng.
 
Chân  như  đóng đinh,  lạnh từ lòng bàn chân xông thẳng lên đỉnh đầu.
 
Ta  từng thấy Tiêu Minh dịu dàng, tỉ mỉ yêu chiều Thái tử phi thế nào, cũng từng thấy lúc Thái tử phi sinh nở, Tiêu Minh mắt đỏ hoe xông , rơi lệ  giường nàng.
 
Ta thậm chí  từng ghen tị.
 
"Y Y." như tiếng quỷ thì thầm, Tiêu Minh vuốt ve gò má : "Nàng  thấy   ?"
 
Ta run rẩy, van xin : "Tiêu Minh, ngươi thả     ? Ta sẽ    , ngươi thả  ."
 
Hắn sầm mặt xuống, kéo  lôi xềnh xệch  trong nhà.
 
Cánh cửa "rầm" một tiếng   đóng ,  ghì chặt   lòng, giọng khàn đặc: "Nàng là của ! Nàng đừng hòng rời xa ! Nàng  c.h.ế.t cũng chỉ  thể c.h.ế.t bên cạnh !"
 
"Thả  ! Ngươi là đồ điên!" Ta điên cuồng đá , c.ắ.n .
 
"Ta  !"
 
Hắn tức giận cúi đầu chặn môi , xé rách, c.ắ.n xé, như  nuốt chửng   bụng.
 
Ta c.ắ.n mạnh  lưỡi , mùi m.á.u tươi lập tức tràn ngập.
 
Tiêu Minh đột ngột đẩy  , ánh mắt âm u, khóe miệng chảy m.á.u tươi, trông như một ác quỷ bò  từ địa ngục.
 
Sau đó  nhốt   ngục tối.
 
Ngục tối tối đen như mực, chỉ  tiếng nước tí tách và tiếng chuột kêu.
 
Hắn đang ép .
 
Hắn   sợ bóng tối nhất.
 
Trong bóng tối, ngón tay lạnh lẽo của  vuốt ve cổ , cho  hai lựa chọn.
 
"Mãi mãi ở  đây và gả cho , nàng chọn một ."
 
Ta chọn cái thứ hai, trở thành Ôn Tần của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoa-thuong-ta-du-do-la-hoang-thuc-duong-trieu/chuong-8.html.]
 
Cơn đau thấu xương kéo   khỏi giấc mơ hỗn loạn,  từ từ mở mắt.
 
Đập  mắt là bóng tối vô tận.
 
Ta khó khăn chớp mắt, nhưng   thấy gì,   đau nhức dữ dội.
 
Ngón tay   đang  cái gì nghiền nát, từng cơn đau dữ dội ập đến,  cố gắng uốn cong ngón tay, nhưng   kéo mạnh trở .
 
"Ôn Phất Y, nàng thật là giỏi."
 
Giọng  âm trầm, đè nén cơn giận vô bờ bến.
 
Cổ đột nhiên  bóp chặt, chỉ chừa cho  một chút  khí để thở.
 
Hắn kéo  dậy ấn  tường, lời  như nghiến răng mà : "Đứa bé là của dã nam nhân nào?"
 
Hành động phản kháng kịch liệt của  khựng ,  thở  kìm  mà run rẩy.
 
Đứa bé...
 
"Ưm..."
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
 
Tiêu Minh như phát điên, ghì chặt cổ , bàn tay ngày càng siết chặt: "Ôn Phất Y! Sao nàng dám  thế!"
 
Đầu óc   bắt đầu ong ong,  dùng móng tay cào mạnh  mu bàn tay , dùng chân đá .
 
Ngay khi  nghĩ  sắp c.h.ế.t trong tay , Tiêu Minh đột nhiên buông tay.
 
Ta vô lực trượt dọc theo tường xuống, ngã quỵ  mặt đất, ho dữ dội.
 
"Nói cho   tên dã nam nhân đó là ai,  ngoan ngoãn bỏ đứa bé ,   thể bỏ qua  chuyện."
 
Ta  khẩy một tiếng, giọng khàn đặc: "Bỏ qua  chuyện? Có   nên quỳ xuống tạ ơn ngươi ?"
 
"Ôn Phất Y!" Hắn giận dữ: "Nghiệt chủng   đầy một tháng, đúng là thời gian nàng  Quốc An Tự."
 
Tay  run lên,    nghiến răng nghiến lợi : "Lấy danh nghĩa cầu phúc cho trẫm mà  đến chùa chiền cùng nam nhân thông dâm, nàng thật là – đáng c.h.ế.t!"
 
",  đáng c.h.ế.t.", cổ họng vẫn còn  đau,  khàn giọng :
 
"Năm mười ba tuổi, trong cuộc săn b.ắ.n ở trường thú, ngươi  bỏ  một  trong rừng để  tìm Lý Thanh Mẫn  lạc,  suýt nữa thì rơi  ổ sói."
 
"Năm mười bốn tuổi, đêm giao thừa  đường  khỏi cung,    kinh động xe ngựa của chúng , ngươi ôm Lý Thanh Mẫn  ngoài, để  một  trong xe,  tự  nhảy  ngoài,  gãy chân."
 
"Năm mười sáu tuổi, Lý Thanh Mẫn bệnh mất,  vì nàng mà trông coi linh cữu, ngươi  ở ngay  linh cữu nàng mà cường bách ,  khi  tiên đế phát hiện, ngươi   một lời,  quỳ trong mưa nửa canh giờ."
 
"Năm mười bảy tuổi, Lâm Uyển Uyển   cung, nàng vô cớ tát  một cái, câu đầu tiên ngươi   là hỏi tay nàng   đau ."
 
"Ta   tranh giành với nàng, nhưng ngươi  nhiều  vì nàng mà đẩy   tâm điểm chú ý."
 
"Tiêu Minh, khi còn trẻ dại,   từng thích ngươi, thật nực   ."
 
Trong bóng tối tĩnh mịch, một lúc lâu , giọng   run rẩy của Tiêu Minh vang lên: "Y Y,   ..."
 
"Ta chỉ là..."