"Ngươi chỉ là  quen với việc  tự  giải quyết  chuyện, cũng     gì cả,  thể rời xa ngươi, nên ngươi mới  cớ để  càn."
 
Ta mệt mỏi thở dài: "Tiêu Minh,  hối hận ."
 
"Năm đó   nên cứu ngươi, càng  nên ở  bên cạnh ngươi."
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
 
"Hối hận?"
 
Hắn   chọc giận,  bóp cổ : "Nàng  thể hối hận! Chúng   ở bên  mười một năm,  nàng  thể hối hận!"
 
Ta  giãy giụa nữa, chỉ mặc cho  siết chặt tay.
 
Thấy    động tĩnh,   hoảng loạn: "Y Y, Y Y nàng  ?"
 
Ta từ từ nhắm mắt : "Tiêu Minh, ngươi   gì  thì ."
 
Hắn im lặng một lát, khàn giọng : "Ta  hỏi nàng tên dã nam nhân đó là ai nữa, nàng bỏ đứa bé  , chúng    từ đầu,  ?"
 
"Đây là con của ."
 
Ta đặt tay lên bụng, khẽ : "Ta  bảo vệ nó."
 
"Ôn Phất Y, nàng đừng  voi đòi tiên!" Hắn giận dữ : "Ta mới là trượng phu của nàng, nàng nên bảo vệ con của !"
 
Ta   còn sức để giận dữ với  nữa,   quá mệt mỏi , chỉ nhẹ nhàng : "Ngươi   trượng phu của ,  cũng   thê tử của ngươi. Thê tử của ngươi nên là Hoàng hậu,  chỉ là một phi tần bình thường trong hậu cung của ngươi."
 
"Tiêu Minh, g.i.ế.c  hoặc thả  , chỉ cần  để  ở đây, thế nào cũng ."
 
Lại là một sự tĩnh lặng c.h.ế.t chóc, tĩnh đến mức  tưởng   biến mất.
 
"Ôn Phất Y,   thể  bắt nàng bỏ đứa bé đó."
 
Ta sững sờ: "Ngươi điên  ?"
 
",  điên ."
 
Giọng  khàn khàn, khô khốc: "Đứa bé   thể giữ , nàng ngoan ngoãn ở  bên cạnh ."
 
Sống lưng căng thẳng của  cuối cùng cũng thả lỏng.
 
Ta  cược đúng.
 
Ta  Tiêu Minh đưa về Vĩnh Thọ Cung,  phong   Quý phi, miễn lễ sách phong, để  an tâm dưỡng thai ở Vĩnh Thọ Cung.
 
Cho đến khi bụng  lộ rõ,  vẫn    khỏi Vĩnh Thọ Cung nửa bước.
 
Tiêu Minh  ít khi đến thăm .
 
Hắn  đến,  cũng  yên tĩnh mà vui vẻ.
 
Ban ngày  may vá quần áo cho con, tối đến thì  chuyện với Ngân Bình và Tiểu Tiễn Tử.
 
Đêm đó, cửa Vĩnh Thọ Cung  đẩy mạnh , Tiêu Minh nồng nặc mùi rượu, lảo đảo bước .
 
Hắn liếc   một cái,   xuống bàn tròn cách  khá xa.
 
Một lúc lâu ,  khàn giọng : "Y Y, hôm nay là sinh thần của ."
 
Ta đặt kim chỉ xuống: "Vậy thì ?"
 
Hắn cụp mắt xuống, khẽ : "Trước đây nàng luôn  cho  một bát mì trường thọ."
 
"Ngươi cũng   , đó là  đây."
 
Ta thu dọn kim chỉ: "Bây giờ   nhiều    cho ngươi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoa-thuong-ta-du-do-la-hoang-thuc-duong-trieu/chuong-9.html.]
 
"Ta  cần!"
 
Hắn mấy bước sải tới, nắm lấy cổ tay , ghì chặt   lòng, khàn giọng : "Ta chỉ cần nàng ."
 
Mùi rượu    xộc  khiến  gần như ngạt thở,  đang định nổi giận, thì thấy ngoài cửa sổ lờ mờ  một bóng .
 
Là Lâm Uyển Uyển.
 
Nàng  oán hận liếc  một cái,   đầu bỏ .
 
Ta cố ý gọi nàng : "Hoàng Quý phi nương nương!"
 
Tiêu Minh cứng  , nhanh chóng buông  , đuổi theo Lâm Uyển Uyển.
 
Phụ  của Lâm Uyển Uyển là  đầu giới văn quan, quan đến Tể tướng, Tiêu Minh đương nhiên  dỗ dành Lâm Uyển Uyển.
 
Tiêu Minh  chỉ đê tiện, mà còn luôn   hài lòng cả hai bên.
 
Ta sai Ngân Bình cài chốt cửa lớn từ bên trong.
 
Cứ để bọn họ tự gây sự ,   ngủ.
 
***
 
Tuổi thai càng lớn,  càng trở nên buồn ngủ.
 
Ngày thường    mơ,   hôm nay  , cứ mơ mãi, ngủ  yên giấc chút nào.
 
Trong mơ, hai cổ tay   buộc một chuỗi tràng hạt bồ đề,  những hạt bồ đề trắng ngần lấp lánh vài giọt nước đáng ngờ, khiến chúng càng thêm trong suốt.
 
Ta quỳ  mặt đất, lưng và vai cong .
 
Những nụ hôn nóng bỏng, vụn vặt rơi  làn da , khiến  run rẩy từng chập.
 
Người phía  áp sát tai , giọng  ấm áp quen thuộc.
 
"Nương nương vì   tính kế bần tăng?"
 
Hắn  điều   lưng , khiến  khẽ nức nở, nhưng   hỏi nhỏ: "Có  bần tăng  đau nương nương ? Bần tăng nhẹ nhàng hơn nhé?"
 
Ta chìm nổi trong vòng tay , cho đến khi mơ màng cảm thấy một luồng ánh sáng chói mắt, sắp tỉnh ,    thấy  : "Nương nương  dối, nương nương rõ ràng thích bần tăng."
 
"Nương nương,    gặp ác mộng ?"
 
Ta mở mắt, Ngân Bình đang lo lắng  : "Bị dọa đến  ."
 
Mặt  nóng bừng, vội vàng bò dậy khỏi giường: "Ta đói , Ngân Bình mau  chuẩn  bữa ăn cho ."
 
Đợi Ngân Bình  ngoài,  mới từ từ thở phào một .
 
Nghĩ đến giấc mơ đêm qua,  chỉ  đ.â.m đầu c.h.ế.t quách  cho .
 
Thật là  hổ.
 
Sau khi ăn sáng xong, Tiểu Tiễn Tử mang đến cho  một tin tức.
 
Hoàng thúc của Tiêu Minh sẽ trở về cung  ngày mai.
 
Tay  đang lật cuốn thoại bản khựng : "Ngài  về cung  gì?"
 
Tiểu Tiễn Tử nhíu mày : "Cái  nô tài  thăm dò , Trường Bình Vương từ  loạn ngũ vương thì như biến mất ,   đoán là ngài   dưỡng thương."
 
Trường Bình Vương Tiêu Tịch, con của Vũ Huệ Đế, chỉ lớn hơn Tiêu Minh hai tuổi.