Khóe môi Hoắc Ngập cong lên, nhẹ ,   gì.
Tống Phục Hành cũng tìm chỗ  xuống,   khó  khi , “Chúc mừng.”
“Đừng chúc mừng.” Lý Thiệp đẩy Tống Phục Hành, “Còn  nữa,   nào thấy  ý , từ nhỏ đến lớn  từng     ý nữ sinh nào, chẳng lẽ  đang tính xuất gia hả?”
“   hứng thú với việc đó.”
Lý Thiệp  thấy mà tai cũng  mọc kén, “Còn may là  còn  gương mặt , nếu  với cái tính cách nhạt nhẽo như  ý hả, tám chín phần mười cũng  tìm  đối tượng, chỉ thích hợp  liên hôn cho gia tộc thôi.”
Vẻ mặt Tống Phục Hành bình đạm, bình tĩnh mở miệng, “Như  cũng  tệ, dù  cũng  khác  lắm.”
“Khụ khụ!” Lý Thiệp suýt chút nữa  sặc chết, đành  bái phục, dựng ngón tay cái về phía  , “Ngài giỏi .”
Hoắc Ngập nhịn   mà .
Lâm Kiều vẫn là  đầu tiên thấy   cong mắt như , giống như   ít khi  như thế, chỉ  khi ở cùng bọn họ thì mới  như ,    cảm thấy  vui vẻ.
Lâm Kiều đang nghĩ ngợi, Hoắc Ngập bỗng nhiên  sang, cô vội vàng cúi đầu, ăn bánh bao ở trong tay, vô cùng ngoan.
Một ngày ở trong trường trôi qua  bình tĩnh, tới buổi chiều, thời tiết  chút oi bức, giống như trời sắp mưa.
Nghỉ trưa của mùa hè,   đều thấy mơ màng sắp ngủ.
Lâm Kiều chống đỡ  bài tập, lớp bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai của nữ sinh, nhóm  như một tổ ong  đốt trúng, như đang chạy trốn, hình thành khủng hoảng lớn.
Giáo viên của lớp bên cạnh ở gần hành lang bên   thấy, “Sao  thế , các em chạy  ngoài  cái gì?”
“Thầy ơi, đánh  !” Phía   một nữ sinh sợ tới mức  nhẹ.
Giáo viên chủ nhiệm lớp nhíu mày,    về phía cửa lớp, “Ai đánh ?”
Mê Truyện Dịch
“Tống Phục Hành với Kha Kiến Thông, sắp đánh vỡ đầu ,  đất  là máu!”
Giáo viên chủ nhiệm sửng sốt, vội vàng vọt  lớp, thấy một màn  mắt, suýt chút nữa   vững.
Học sinh trong lớp sôi nổi   ngoài,  hoảng  loạn.
Lâm Kiều  dậy chạy  xem, cô dựa gần cửa,   bạn học phía  vọt tới mà đẩy, mơ hồ thấy  mặt đất  vết máu, bàn ghế  ngổn ngang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua/chuong-101-hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua.html.]
Nam sinh chơi  với Hoắc Ngập   giáo viên chủ nhiệm giữ chặt, đồng phục chỉnh tề  kéo loạn, bên  đều  dính vết máu,  đất  bộ đều là máu, dọc theo bàn tay mà chảy xuống, nhỏ xuống đất tụ thành một vũng.
Cậu giống như  cảm thấy đau, chỉ là sắc mặt  bình đạm, lạnh lùng  nam sinh đang   mặt đất.
Nam sinh đang   đất  bàn che , Lâm Kiều   thấy, chỉ là  thấy tiếng k** r*n của    dọa .
Lý Thiệp còn đang ngủ mê mang,  thấy âm thanh  nháy mắt tỉnh táo, vội vàng  dậy đẩy  đang chắn cửa , “Tránh  tránh , cho  qua!”
Lúc   thấy động tĩnh, Lưu Hữu Dung chạy tới  thấy cũng hoảng sợ, “Các em lập tức về phòng học!”
Lý Thiệp  , Lưu Hữu Dung lôi kéo   liền  sang túm, “Nhìn cái gì, về phòng học    thấy !”
Lý Thiệp nóng nảy, “Cô , để em  xem một chút!”
Giọng  của Lưu Hữu Dung nâng cao, dùng sức đẩy    bên trong, “Đi , giáo viên sẽ xử lý, em tới để  loạn thêm ! Toàn bộ  về phòng học,  ai  phép  ngoài!”
Lưu Hữu Dung nổi bão   đều sợ,  ai dám  , tất cả đều  về phòng học.
Một lát , chủ nhiệm  nay bình tĩnh của lớp bên cạnh  chạy vội đến lớp một, để lớp trưởng lớp một đưa các bạn trong lớp tới hội trường, đưa theo cả Tống Phục Hành.
Không bao lâu liền  thấy tiếng xe cứu thương,  mặt Kha Kiến Thông đầy m.á.u    nâng lên,   mới ý thức  tính nghiêm trọng của sự việc  .
Lý Thiệp ở trong phòng học lo đến nỗi dậm chân, cố tình Lưu Hữu Dung   ở cửa  cho ai   ngoài, tiếng thảo luận trong phòng học   cách khống chế.
“Sao Tống Phục Hành  đánh , tuy rằng tính cách  chút lạnh lùng, nhưng   vẫn luôn  lịch sự,  đến nỗi đánh  mà?”
“Đó là bởi vì  gia giáo , còn tính tình của Tống Phục Hành cũng   , nếu chọc tới thì sẽ  kết cục như ngày hôm nay, hơn nữa chắc chắn là Kha Kiến Thông khơi mào , thằng đó vẫn luôn vênh mặt, lúc  còn ở  lưng    bậy,  còn  linh tinh về ba  của Tống Phục Hành,  nhiều  đều .”
“Ba  của Tống Phục Hành   ?”
“Nghe  khi   còn nhỏ  xảy  tai nạn xe cộ, ba  đều mất,   thằng Kha Kiến Thông  từ ,  đó vẫn luôn  Tống Phục Hành khắc ba , là  ghê tởm.”
“Cũng khó trách, nếu   dám   nhà  như ,  cũng sẽ liều mạng với nó, nhưng Tống Phục Hành khá đáng thương, còn nhỏ như    còn ba , khó trách  lúc nào cũng thấy lạnh nhạt.”
“Câm miệng  !” Lý Thiệp đột nhiên gào một tiếng,  như là  đánh , cả khối sợ tới mức im re.
Theo một tiếng , Lưu Hữu Dung liền hô về phía hành lang: “Hoắc Ngập, mau về phòng học.”
Hoắc Ngập  từ bên hội nghị  về, giữa trưa đến bây giờ cũng   nghỉ ngơi, chuyện   tuy rằng  , nhưng khi  đường  về đây cũng   thấy.