Ở ảnh đầu tiên căn bản  chụp  ai, phạm vi  thật sự quá lớn.
Hiệu trưởng cảm thấy chuyện như ,  nhất là  thể tự giác   nhận sai, việc liên tiếp như thế  nếu mà  lớn lên, thanh danh của trường học cũng  còn giữ .
“Nếu các bạn học ai  từng gặp loại khóa cùng máy phát âm như thế  ở , cần   cho giáo viên, về vấn đề khác, nếu trò đùa  là từ một học sinh nào của lớp chúng ,  hy vọng em đó  thể tự  chủ động thừa nhận,  nên chờ đến khi trường học điều tra . Bạn học Kha Kiến Thông  nghiêm trọng đến việc   trị liệu tâm lý, hành vi   thật sự quá nguy hiểm,  đùa cũng   mức độ!”
Bầu  khí trong lớp quá áp lực, mặc dù  ai tham dự việc như , cũng cảm giác  tính nghiêm trọng của chuyện  , cũng    trị liệu tâm lý, quỷ mới  Kha Kiến Thông ở trong phòng thiết   xảy  chuyện gì.
Hiện tại còn   là ai, liền tương đương với việc xung quanh bất luận ai cũng  khả năng là  khởi xướng trò đùa dai ,  thật đáng sợ,  hoảng sợ nhân tâm mới là kỳ quái.
Lâm Kiều  ảnh  máy chiếu, đầu óc   ngốc .
Ổ khóa  cô  từng thấy một cái giống y như đúc, ở trong phòng Hoắc Ngập…
Cô  về phía Hoắc Ngập, mặt mày   sạch sẽ,   một chút sợ hãi  chột  nào.
Lâm Kiều nhịn   nhíu mày, cô cảm thấy một ổ khóa  thể chứng minh  gì, chỉ là phản ứng của   đúng.
Anh quá bình tĩnh,   phản ứng gì, thậm chí   chút kinh ngạc, dẫu ổ khóa  ảnh giống y hệt như ổ khóa trong ngăn bàn của .
Lâm Kiều càng xem tim càng treo cao, nhớ đến tiết tự học buổi tối ngày hôm qua,  thấy vị trí bóng dáng của , cách sân thể dục  gần.
Cô còn  kịp nhớ  dấu vết  để , Hoắc Ngập bỗng nhiên  sang.
Cô vội vàng thu hồi tầm mắt, khóe mắt  thoáng  theo ánh mắt của , hình như vẫn luôn  rời , trong lòng càng rối loạn.
Sau khi tan học, các bạn học lục tục rời , đều đang thảo luận chuyện .
Mê Truyện Dịch
Trong lòng Lâm Kiều  chút loạn, chậm rì rì sửa sang  cặp sách, Hoắc Ngập vẫn  rời ,  lẽ  đang đợi Lý Thiệp.
Cô chỉ  thể  dậy  lên bục giảng, bắt đầu lau bảng đen, định chờ Hoắc Ngập    .
Lâm Kiều ngây ngốc mà lau bảng, chỗ cao   lau đến, chỉ  thể nhón chân cố gắng lau, phía     tới, duỗi tay lấy  khăn lau trong tay cô, mùi hương tươi mát lan tới,  thở  quen thuộc.
Lâm Kiều   đầu ,  đối diện với tầm mắt của Hoắc Ngập, cô theo bản năng hoảng loạn.
Hoắc Ngập lấy  khăn lau trong tay cô, “ giúp chị.”
Lâm Kiều thu tay về,   bảng đen  nhúc nhích như bức tượng.
Hoắc Ngập  cô một cái, khóe môi  cong lên, mang chút ý nghiền ngẫm.
Anh giơ tay lau bảng đen, dễ dàng  thể lau khô những chỗ cô  với tới.
Với độ cao ,    thể nhẹ nhàng đặt thiết  lên giá bóng rổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua/chuong-106-hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua.html.]
Đầu Lâm Kiều loạn cào cào,    nâng tay lên, giống như   lúc nào là  nhắc nhở cô,  chính là…
“Cảm ơn.” Tâm Lâm Kiều càng ngày càng trầm, xoay  về chỗ, lấy cặp sách kéo khóa.
Lý Kỳ Kỳ sắp xếp  thẻ bài bỏ  cặp sách, lấy gương  soi, “Hôm nay quá sợ, khi về  đắp mặt nạ, bổ sung nước.”
Tay Lâm Kiều đang kéo khóa  dừng , đột nhiên nghĩ tới khăn giấy  khả năng sử dụng.
Chồng khăn giấy ướt, giấy ướt sẽ  tính dai, nếu bịt kín.
Bit kín, nếu bịt lên mặt…
Lâm Kiều thấy  thoải mái, nhất định là cô  suy nghĩ nhiều!
Cô ngẩng đầu  , Hoắc Ngập  lau bảng xong, xuống khỏi bục giảng   về phía bên , thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô khi đang  ,  nghiêng đầu, chỉ nhẹ ..
Lâm Kiều ngẩn , nhớ tới Trần Thi Nam   qua  nhiều ,  chính là một nam sinh hư hỏng.
Khủng hoảng đột nhiên từ đáy lòng trào dâng, cô nắm cặp sách, nhanh chân chạy  khỏi phòng học
Lý Thiệp đang vội vàng cất sách, thấy Tiểu Điềm Điềm như một trận gió chạy  ngoài,  sửng sốt, “Làm gì thế?”
Lý Kỳ Kỳ còn  kịp cất gương, vị trí bên cạnh  trống , cô  vội vàng hô: “Lâm Kiều, chờ tớ một chút,  cùng  chứ!”
 Lâm Kiều căn bản   thấy, cô hoảng loạn chạy  cửa , nhào  ngoài hành lang mà chạy.
Cảm giác phía    đuổi theo, cô hô hấp khẩn trương, vội vàng nhanh chân hơn, nhưng vẫn dễ dàng   phía  đuổi kịp, duỗi tay ngăn cản.
Lâm Kiều  phản ứng kịp, đυ.ng  cánh tay của , vội vàng lui một bước, nhưng Hoắc Ngập  kéo quai đeo cặp sách của cô,  cô  thể chạy tiếp.
Lý Kỳ Kỳ   thấy một màn , duỗi tay che kín miệng, trong mắt đầy vẻ bát quái.
Lâm Kiều ngẩng đầu đối diện với đôi mắt của ,       .
Nụ    của , thật giống như đang , ‘Ồ, chị cũng .’
Không  một chút khiêm tốn cùng hoảng loạn.
Hoắc Ngập  cô, vẫn dịu dàng như ngày thường, “Ngày mai cùng  về nhà.”
Lâm Kiều  chút nghĩ ngợi  bắt đầu tìm cớ, “Tuần   còn   thêm…”
“Tuần      nghỉ ?”