Hoắc Ngập bỗng nhiên nở nụ , cúi  dựa  gần, hôn lên môi cô, cánh môi mềm ấm dán lên, mang theo  thở mát lạnh  nóng .
Anh nhẹ nhàng hôn một chút, giống như đang hôn búp bê Tây Dương đáng yêu, cũng như đang cố ý đùa dai.
Lưu Hữu Dung một  nữa   nội dung bài tập,  thấy âm thanh đó  chút khó hiểu, “Lâm Kiều, em đang  gì ?”
Lâm Kiều hoảng sợ, vội vàng lui về , “Ưm…”
Hoắc Ngập  ấn gáy cô, tới gần bên tai cô nhẹ giọng , “Chị Lâm Kiều thật đáng yêu.”
Tau Lâm Kiều  run lên,  cánh môi còn lưu   thở ướŧ áŧ của ,     nên  cái gì bây giờ?
Đầu bên  là giọng  khó hiểu của Lưu Hữu Dung, “Lâm Kiều, em đang  chứ?”
“Em… Em đang …” Não Lâm Kiều trống rỗng, theo bản năng trả lời.
Lưu Hữu Dung   gì đó, Lâm Kiều      nữa, cũng căn bản    gì.
Chờ ngắt điện thoại, cô cầm điện thoại cũng  xong, vô cớ  một  mồ hôi, khẩn trương đến mất lực.
Hoắc Ngập thu tay về, nhịn    lên một tiếng.
Dì Tôn ôm Bánh Trôi Nhỏ vội vã  , “Bánh Trôi   cắn túi thức ăn cho mèo,   thấy đang ăn vụng, buổi sáng  mới cho ăn xong, hiện tại  đói bụng.”
Hoắc Ngập duỗi tay nhận lấy Bánh Trôi Nhỏ, vặn cái đầu xù lông của nó đối diện với , “Khó trách  giảm  cân.”
Đầu của Bánh Trôi Nhỏ kẹp ở giữa ngón trỏ cùng ngón giữa của , nhẹ nhàng “meo” một tiếng.
Hoắc Ngập vò loạn lông của nó,  khẽ.
Lâm Kiều   như , chính  cũng thấy loạn vô cùng,  dậy  lên lầu.
Hoắc Ngập  bắt lấy cổ tay cô,  hỏi, “Giáo viên  nên  như thế nào,  rõ chứ?”
Lâm Kiều   chút mất lực, “  lên tự  .”
“Ở chỗ   ,  gì  hiểu  thể trực tiếp hỏi .” Hoắc Ngập tùy tay lấy vở  bàn, mở  đặt  mặt cô.
Là sách bài tập của , chữ  bên   , sạch sẽ ngay ngắn,   chỗ nào bẩn, là một cuốn sách bài tập  mỹ, chỉ là hiện tại đặt ở   ,  mâu thuẫn như .
Dì Tôn thấy bọn họ  thảo luận học tập, cũng  quấy rầy thêm, xoay    ngoài.
Hoắc Ngập duỗi tay lấy bút, đặt  trong tay cô, “Trước cứ lấy bút của  , nên  rõ ràng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua/chuong-109-hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua.html.]
Lâm Kiều buông bút, cảm thấy như mất lực,  căn bản  sợ  khác .
Từ đầu tới đuôi, sợ hãi một hồi cũng chỉ   cô,  còn  tâm tư dạy cô  bài…
Hoắc Ngập thấy cô buông bút, duỗi tay ôm chầm lấy cô, nhẹ giọng dỗ : “Chị Lâm Kiều thích  đúng  ?”
Cả  Lâm Kiều  run rẩy nhẹ,    lời.
“Từ  đầu tiên chị  thấy , mắt    mãi, thật sự chỉ coi  là em trai thôi ?” Tầm mắt của Hoắc Ngập dừng  mặt cô,  nghiêm túc, “Nào  chị gái  luôn  chằm chằm em trai chứ, còn hôn môi với em trai?”
“  …” Lâm Kiều theo bản năng nắm chặt vạt áo của , nhưng  nắm  vạt áo của .
“Không  chị  hôn môi với  , miệng dán miệng.” Hoắc Ngập  dịu dàng ,  dựa gần, lúc  chuyện  thở mát lạnh giữa môi răng nhẹ nhàng phun ở  mặt cô,  chút ngứa, “Chị sẽ  thật sự cảm thấy  hôn chị thì sẽ   tính là hôn môi chứ, đó   là  hôn chị  , chẳng lẽ cũng   tính?”
Cả  Lâm Kiều cứng đờ, ngẩng đầu  về phía , mặt mày  sạch sẽ, lời   như … Như …
Cô cuống quít đẩy   để chạy trốn, lời  như  thế nhưng  từ trong miệng của   , ác liệt đến đáng sợ.
Cô  thể tin , “Cậu … Nói cái gì?”
Hoắc Ngập  cô đẩy ngả  phía  một chút, nhịn    lên, vẫn  chút để ý như cũ, “Nghe  hiểu , chị cho rằng tuổi  thực sự  nam sinh đơn thuần ? Lại còn luôn coi  là em trai ,   giả bộ  bao nhiêu vất vả  ?”
Mê Truyện Dịch
Cô căn bản  dám  tiếp nữa, đến nỗi hoảng loạn mà  dậy, chạy nhanh lên  lầu, lúc đóng cửa phòng, còn  thể thấy Hoắc Ngập vẫn  tại chỗ, vẻ mặt bình tĩnh trêu chọc Bánh Trôi Nhỏ.
Nếu     chính tai  thấy  , căn bản   tận trong xương cốt   ác liệt như .
Lâm Kiều đóng cửa , tay chân vô lực   đất,  đầu tiên cảm thấy mê mang như , độ ấm trong lòng từng chút giảm xuống, giống như  một chậu nước lạnh dội lên.
Lâm Kiều cứ  ở trong phòng, suốt một ngày cũng    ngoài, cho đến khi ăn cơm tối.
Ngoài cửa phòng   , “Tiểu Kiều,  phu nhân  cháu xuống ăn cơm.”
Cô hữu khí vô lực  dậy mở cửa, “Dì Tôn, cháu thấy  thể  thoải mái nên sẽ  ăn ạ.”
“Không thoải mái chỗ nào?” Dì Tôn sờ lên trán của cô, “Cũng  nóng mà, giữa trưa cháu cũng  ăn, cơm tối cũng  ăn,  đói bụng ?”
“Cháu   việc gì, chỉ là thấy  chút mệt mỏi.” Lâm Kiều cụp mắt  đất.
“Có  gọi bác sĩ cho cháu  ?”
Lâm Kiều vội vàng lắc đầu, nào dám tạo phiền toái như , “Không cần , cháu nghỉ một lát là .”
Dì Tôn  xong liên tục gật đầu, “Được,  dì xuống  với  phu nhân một tiếng, nếu cháu  yêu cầu nào thì cứ  với dì.”