Hoắc Ngập cũng  miễn cưỡng, tùy tiện khép thực đơn  đặt ở một bên,  đó dựa  ghế, cứ như   cô.
Lâm Kiều suy nghĩ  nhiều trường hợp  khả năng sẽ phát sinh, nhưng duy nhất   hề dự đoán  trường hợp như .
Tầm mắt của  như  điện,  cô càng thêm   tự nhiên, yên tĩnh quá mức,  vẻ càng thêm mờ ám.
Cô cứng  trong chốc lát, chỉ  thể mở miệng chủ động  chuyện, “Vừa    gì với hai nữ sinh  , mấy cô  vẫn luôn  chúng .”
Hoắc Ngập  mỉm ,    nghiêng về , chống tay lên mặt dựa   bàn, “ còn tưởng rằng bữa cơm  chị sẽ  định  chuyện nữa.”
Lâm Kiều dừng một chút,   gì, bàn nữ sinh ở phía đối diện góc nghiêng bên  thường   sang bên ,  vẻ  ngạc nhiên.
Hoắc Ngập theo tầm mắt của cô,  đầu  thoáng qua bên , nữ sinh xinh  tên Ninh Ninh  nháy mắt đỏ mặt, vội vàng  đầu .
Hoắc Ngập  đầu về, lời   thản nhiên, “  với mấy  ,  cùng chị khó  khi  yêu đương vụиɠ ŧяộʍ một , hy vọng mấy   sẽ  quấy rầy.”
Mắt Lâm Kiều mở to, kinh ngạc qua , lập tức phản ứng , “Cậu lừa .”
Hoắc Ngập  hề phản bác, ngược  nhẹ nhàng chậm rãi ,  như là cam chịu.   càng  phản bác, liền càng    cảm thấy  chính là đang  thật.
Hơn nữa, ánh mắt  qua của mấy cô  thật sự  chút quái quái, Lâm Kiều nhất thời như   đống lửa,  trong đống than,  chút hối hận vì      về đây sớm một chút.
Khó khăn lắm mới chờ đến khi đồ ăn lên, Lâm Kiều ăn các món, miệng cũng  rảnh,  ăn thật nhanh   về trường.
Tình cảnh nơi  của cô khẩn trương, nhưng ở trong mắt  khác   hài hòa.
Chị gái ở bàn cách vách  thoáng qua bên , nhịn    với bạn đang  bên cạnh, “Bây giờ nam sinh  thật  chiều  mà,   trai bên     thấy , lúc ăn cơm mắt cũng  bao giờ rời khỏi cô bé  đối diện, còn ngoan ngoãn lột vỏ tôm nữa.”
“Cậu   khi trưởng thành chắc chắn sẽ là một cực phẩm,    lên cũng  tim   ngứa ngáy, quá bắt mắt, nhưng hình như cô bé    quan tâm đến  , trong mắt chỉ  ăn, thật là phí phạm của trời.”
“Tuổi còn nhỏ mà,  lẽ còn  hiểu…” Cô gái  ý vị thâm trường  một câu.
Hai  nháy mắt  rộ lên.
Lâm Kiều    khác đang thảo luận, chờ ăn cũng gần no, Hoắc Ngập  về phía cô mở miệng, “Làm xong bài tập thì  về, tiết tự học buổi tối  cần đến,  giảng cho chị đề giữa trưa.”
Lâm Kiều  thấy   , theo bản năng duỗi tay  lấy sách vở, chờ phản ứng về mới hoảng hốt nghĩ đến Hoắc Ngập lúc ,   cô cho rằng Hoắc Ngập.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua/chuong-114-hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua.html.]
“  về trường  .”
Hoắc Ngập lột tôm đặt ở  mặt cô, tùy tiện lấy khăn ướt, “Vì ?”
Lâm Kiều  tôm trong bát, một miếng cô cũng  ăn, nhưng  vẫn cứ lột.
Cô cụp mắt, im lặng một trận, “Hoắc Ngập, cảm ơn  lúc   dạy   bài, về   sẽ tự  .”
Mê Truyện Dịch
“Bỏ trống nhiều bài như , còn   là bởi vì chị    , bây giờ chị  chịu học, đến khi thành tích giảm xuống, ba sẽ trách .” Hoắc Ngập  vô tội, giống như thật sự lo lắng về việc .
Lâm Kiều  thấy  nhắc đến Hoắc Hưng Quốc, trong lòng càng thêm  vững, nắm vạt áo, mới duỗi tay lấy sách bài tập , nghiêm túc ở chỗ trống bên cạnh  bài tập.
Không  , đương nhiên là  nguyên nhân, Lâm Kiều nghĩ hồi lâu mới  xong một đề, còn vô cùng chắc chắn, các bước giải đều  vấn đề.
Cứ như ,   tới khi nào…
Hoắc Ngập thong thả ung dung ăn xong, cũng lấy sách  bắt đầu .
Bên ngoài trời  tối,  bàn   thành đồ uống cùng bánh ngọt, đều là gọi cho cô, Hoắc Ngập bên cạnh cũng chỉ đặt một cốc nước,  đối diện cô yên tĩnh  bài tập.
Tốc độ của  nhanh hơn cô nhiều,   là kẻ tới  nhưng  về .
Lâm Kiều    bài tập, nhịn    nghé đáp án, các bước giải quá mức giản lược, cô  cũng  hiểu.
Cô     cũng   hỏi , nếu là ở lớp, còn  thể hỏi các bạn học khác, bây giờ chỉ  …
Cô càng thêm buồn rầu, Hoắc Ngập gọi cô  đây ăn cơm rốt cuộc   gì, chẳng lẽ chỉ là  ép cô  bài tập …
“Không  ?” Hoắc Ngập  cô hồi lâu   động tĩnh, giương mắt  , tâm tư của cô gái nhỏ bay bổng, cách một lát liền  về phía , mấy bài  mắt cũng    mấy chữ, trắng tinh, sạch sẽ   gì hết.
Hoắc Ngập  cô một cái,   dậy  đến bên cô, cúi   về phía sách bài tập của cô, bài thứ nhất   , nhưng các bước  đều sai, đáp án cũng  đúng.
Lâm Kiều thấy   đến bên cạnh, áp lực của   nháy mắt tới,  suy nghĩ  nhanh, chỉ cần bắt đầu giảng đề, liền  thể dời  lực chú ý, một khi  xong một đoạn, thì  khó để đuổi kịp .
Lâm Kiều cầm sẵn bút trong tay, thấy   đề bài  chút lâu, thoạt   chút khẩn trương khi  phê bình.