Cố Ngữ Chân còn đang  trong ổ chăn, lên tiếng tán đồng, “Kiều Kiều,   gì cũng nên trang điểm một chút, tỏ vẻ tôn trọng.”
Lâm Kiều    nghĩ quá nhiều, “Chỉ là tớ   với    mười phút sẽ xuống, giờ  còn kịp .”
“Mười phút dư dả, chỉ cần cho tớ chút thời gian, tớ trang điểm cho ,  nhé ~” Lục Y Y  thèm  gương mặt  của cô từ lâu, trắng nộn như trứng gà bóc vỏ, nếu trang điểm lên   sẽ xinh  bao nhiêu.
Lâm Kiều  bộ dáng nóng lòng  thử của Lục Y Y, nhịn    lên một tiếng, dù  cũng  tốn mất bao nhiêu thời gian, cô    thì  .
 cô   nghĩ rằng, mười phút của Lục Y Y cùng với mười phút của cô,   là hai khái niệm khác .
Thời gian nhạnh chóng  qua hơn hai mươi phút.
Tuy rằng Hoắc Ngập  hề thúc giục, nhưng chiếu theo thói quen  đến  của , hẳn là  ở  lầu đợi  lâu, trời chiếu nắng như , chắc chắn sẽ  còn kiên nhẫn đợi.
Lâm Kiều  từng đến trễ lâu như ,  chút sốt ruột,  các cô  bận rộn cô nhỏ giọng hỏi, “… Được  ?”
Cố Ngữ Chân đang kẹp tóc cho cô,   cuống quít : “Nhanh nhanh, còn chỗ tóc  là xong thôi, lớp trưởng  tới ,    gọi điện thoại?”
“Ôi chết, thời gian   nhanh thế?” Lục Y Y  thời gian, tay  chút run, nam thần chờ ở  lầu, áp lực  hề nhỏ .
Mê Truyện Dịch
Lâm Kiều ngoan ngoãn , mắt  điện thoại, Hoắc Ngập  gọi , cũng  nhắn tin hỏi, khả năng còn  tới đây?
Tuy rằng khả năng là  nhỏ, nhưng Lâm Kiều vẫn  may mắn mà nghĩ.
Lục Y Y  xong một bước cuối cùng, phi thường  lòng liếc mắt đánh giá cô một cái, đưa gương đến  mặt cô khoe chiến tích, “Ok xong,  mau  xem!”
Cố Ngữ Chân cũng uốn tóc xong cho cô, cúi đầu  xuống, “Ôi,  ngây !”
Lâm Kiều  làn da , Lục Y Y cũng  đánh phấn cho cô, mà chỉ quét má hồng, nghiêm túc uốn cong mi, trang điểm tươi tắn, cơ hồ    dấu vết, buộc tóc cao đuôi ngựa, đuôi tóc  uốn nhẹ, còn kẹp lên một cái kẹp tóc thủy tinh, trắng trẻo mềm mại sạch sẽ, giống như tiểu tiên nữ, mặc dù ăn mặc quần áo đơn giản nhất, thoạt  cũng  kinh diễm, là loại kinh diễm thoải mái dễ chịu.
Lâm Kiều  ngây ,  long trọng quá  …
Cô còn  suy nghĩ cẩn thận, Lục Y Y cùng Cố Ngữ Chân  một phen đẩy cô, “Đi nhanh ,   ở  lầu chờ  lâu  đó!”
Hóa  các cô  còn     đợi  lâu.
Lâm Kiều trực tiếp  đẩy  ngoài, cũng  còn đường rút lui, đeo túi nhỏ lên , ngoan ngoãn xuống  lầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua/chuong-141-hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua.html.]
Hoắc Ngập quả nhiên  chờ  lầu.
Thời gian cuối tuần , trong trường   mấy ,    khối đá cách đó  xa, chân dài vươn, một chân  khuất, tư thái thanh thản, cúi đầu xem tin tức ngoại giao nước ngoài.
Anh mặc áo thun màu đen, tóc đen vuốt về , lộ  khuôn mặt sạch sẽ thanh tuyển, đơn giản thoải mái    khác  rời  tầm mắt, lẳng lặng  ở đó  là một khung cảnh .
Hoắc Ngập nhận thấy  cô xuống , ngẩng đầu  , tầm mắt  thẳng  hề che giấu, trực tiếp dừng   cô  dời .
Lâm Kiều  chút   tự nhiên, thấy      lời nào, chỉ  thể  qua, “Chờ lâu ?”
Hoắc Ngập thấy đuôi tóc qua  của cô, cô gái nhỏ hiển nhiên  coi trọng  hẹn hò , cố ý trang điểm, tóc thẳng ngày thường giờ  uốn cong,  đầu còn đeo một cái kẹp sáng lấp lánh,  tới sẽ mang theo ánh sáng nhỏ vụn đong đưa.
Khóe môi Hoắc Ngập  cong lên, trong mắt lộ  ý , “Cũng  lâu lắm.” Anh duỗi tay kéo tay cô “Đi thôi, gần đây  chút bận, nên   thời gian cùng chị  ngoài chơi, đừng nóng giận, về   sẽ  ở bên chị.”
Lâm Kiều  chút buồn rầu, nhỏ giọng  thầm, “Thật  cũng  cảm thấy  bận lắm,  cứ như  cũng  .”
Hoắc Ngập giống như   thấy,  cô nhẹ giọng , “Chị thật xinh .”
Lâm Kiều  chút nóng mặt,  cúi đầu, “Cảm ơn.”
Hoắc Ngập bỗng nhiên cúi đầu hôn lên mặt cô, Lâm Kiều sợ tới mức vội vàng  xung quanh, “Đừng ở trong trường hôn !”
“Hiện tại   ai, hôn một chút cũng  ,  vài ngày  hôn chị ?” Hoắc Ngập  mà  cảm thấy thẹn chút nào.
Mặt Lâm Kiều  nóng  rát, vội vàng thu tay về, bước nhanh   bóng cây, ánh mặt trời cùng Hoắc Ngập,  cái nào cô  thể chống đỡ .
Lần hẹn hò , đương nhiên   khả năng để Quan Chí đón đưa, qua   đường khó tránh khỏi tốn thời gian, chơi một ngày  nhanh  đến tối.
Hoắc Ngập đưa cô  siêu thị, tính tự  nấu.
Lâm Kiều cũng  phản bác, như  là  nhất, mấy nhà hàng  chọn đều  đắt, căn bản ăn  an tâm.
Chờ khi Lâm Kiều mua xong đồ   ngoài, mới nhớ là   lúc    đặt túi ở quầy lấy, cô đuổi theo Hoắc Ngập ở phía , “ để quên túi ở bên trong,   lấy .”
Hoắc Ngập  bộ dáng hoảng loạn của cô,  mỉm , “Để   lấy giúp chị, chị ở chỗ  chờ .” Anh đặt túi đồ lớn dựa bên cạnh ghế.