Lâm Kiều nghiêm túc gật đầu,  Hoắc Ngập   siêu thị.
Bên cạnh đột nhiên   tới gần.
Lâm Kiều   đầu,  nọ đột nhiên kéo cánh tay cô lôi  bên ngoài, ngoài miệng hung dữ : “Ba  tìm con lâu như , con  ở bên ngoài lêu lổng với nam sinh khác!”
Lâm Kiều hoảng sợ, là  đàn ông ngày đó ở ngoài trường một hai  kéo cô lên xe.
Ông   đổi thành một bộ quần áo mộc mạc,  còn mang dây xích vàng, mặc áo dài, che  hình xăm  cánh tay.
Lâm Kiều thấy tên đàn ông    hoảng sợ, đột nhiên lui về phía , lớn tiếng quát, “Ông buông !”
“Mau theo ba về nhà, lúc  là ba  nên đánh con, con  lời một chút, đừng cùng mấy đứa lưu mạnh lêu lổng ở bên ngoài!” Người đàn ông túm lấy cô kéo , cánh tay to gấp ba  tay cô, cổ tay của cô so với ông ,  như đũa ăn , bẻ gãy dễ dàng.
Lâm Kiều căn bản  thắng nổi sức lực ,  sự giãy giụa đều phí công.
Người xung quanh sôi nổi dừng  xem náo nhiệt, tất cả đều nghĩ là  lớn trong nhà đang dạy dỗ đứa trẻ.
Lâm Kiều vội vàng xoay , từ  cánh tay của ông  chui , một chân đá qua,  như đá  sắt , một chút động tĩnh cũng  , tay còn  ông  siết chặt  chết, đau  cô nhe răng nhếch miệng.
Người đàn ông sống c.h.ế.t túm  bỏ,   cũng  thể thoát, Lâm Kiều   luống cuống,  về phía ông chú gần đó lớn tiếng cầu cứu, “Cháu thật sự  quen  ông , cháu với bạn học cùng tới mua đồ, cháu căn bản  quen ông !”
Ông chú  thấy cũng  chút khó hiểu
“Con bé    điên   , vì một đứa con trai hư hỏng, đến ba cũng  nhận!” Người đàn ông tức giận nổi trận lôi đình, thật sự như đang dạy dỗ đứa con phản nghịch.
Ông chú cũng  chút sũng sờ  rõ ràng lắm,  xung quanh sôi nổi  ,   để trong lòng.
Lâm Kiều  lôi  cách xa đám , sợ tới mức hồn bay tán loạn, xông thẳng về cửa siêu thị kêu, “Hoắc Ngập, Hoắc Ngập!”
Người đàn ông đột nhiên tát cô một cái, “Không thấy  hổ mất mặt , mày  cho   đều  mày mỗi ngày đều lêu lổng ở bên ngoài với nam sinh hả, mày  thấy  hổ,   mày ở nhà mỗi ngày đều  lóc, mày   suy nghĩ cho chúng tao một chút  !”
Trong lòng Lâm Kiều  hoảng  sợ, liều mạng giãy dụa, nếu   còn  chút sức lực, thì  sớm  lôi , cô nghĩ  giọng  cũng sắc nhọn hơn, “Cháu  quen  ông , giúp cháu với, cầu xin  !”
Người đàn ông  đánh thêm một cái tát, Lâm Kiều  đánh mắt đầy , ý thức cũng  chút mơ hồ,  đàn ông duỗi tay liền lôi cô .
Người xung quanh sôi nổi dừng , ông chú cách đó  xa vẫn  nhịn  đến gần, đang  mở miệng.
Một thím bên cạnh chủ động  tới, “Con bé thật sự là con gái của ông hả, các  quen  ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua/chuong-142-hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua.html.]
“Con của  thì     , nó đang học lớp 11 ở Nhất Trung, tên Lâm Kiều,  tin bà  tra thử!”
Lâm Kiều thấy  cọng rơm cứu mạng, phản ứng cực nhanh phản bác, “Ông   đều là giả, cháu  quen ông , ông  là bọn buôn !!!”
“Kiều Kiều!”
Mê Truyện Dịch
“Ông buông tay!” Bà thím   , lập tức tiến lên kéo cô qua, “Cháu gái, cháu  cứ  theo thím .”
Người đàn ông thấy nhiều  vây quanh  đây,  còn kéo nữa, trơ mắt  cô  lôi , thấy  bên cạnh đều đang  , đành xoay  rời .
Lâm Kiều kiệt sức,  bà thím dắt rời .
“Đừng sợ đừng sợ,  thím ở đây,   sẽ  bắt cháu ,  cháu cứ  theo thím trốn tránh , miễn cho    tìm tới đây.”
Lâm Kiều vốn đang  theo, nhưng càng   cách đám  càng xa,   một con đường vô cùng hẻo lánh.
Cô nháy mắt dừng bước chân, trong lòng phát lạnh, “Thím, bạn cháu còn đang chờ ở siêu thị,  nhanh sẽ , cháu  tìm  ,  phiền thím .”
Bà thím túm tay cô, vẻ mặt nôn nóng, “Bạn của cháu cũng    nơi nào , cháu còn   tìm  , quá nguy hiểm, nhỡ   bọn buôn  lôi  là cháu xong luôn!”
Lâm Kiều  bà  gắt gao túm tay , trong lòng càng thêm lạnh căm căm, vội vàng lui  , “Cảm ơn thím, bạn trai cháu đang chờ ở bên ngoài, cháu  sợ.”
Bà thím thấy cô   lời, thấy xung quanh   ai, đột nhiên giữ c.h.ặ.t t.a.y cô, dùng hết lực kéo về, một bên gào với  ở phía , “Tiểu Kim,  đây hỗ trợ!”
Phụ nữ từng  qua việc nhà nông, sức lực  lớn.
Lâm Kiều    tiêu hao hết thể lực, bây giờ    giãy   nữa,  kéo thật mạnh qua,  thấy chiếc Minibus ở chỗ ngoặt, cả  đều run lên, lòng tràn đầy tuyệt vọng.
“Đang  gì?” Phía  truyền đến thanh âm.
Hoắc Ngập thấy một  phụ nữ lôi kéo Lâm Kiều, khẽ nhíu mày, bước nhanh đến gần.
Lâm Kiều ngẩng đầu thấy là Hoắc Ngập, nháy mắt thở phào nhẹ nhõm một , “Hoắc Ngập, báo cảnh sát…”
Cổ họng cô đau rát,    lời.
Người phụ nữ vốn dĩ   buông tay, thấy nam sinh tới đây,  buông lỏng tay .
Lâm Kiều vội vàng vùng khỏi tay bà , chạy đến bên cạnh Hoắc Ngập, ôm tay , sợ tới mức  cũng  nên lời.