Cô   chút ngơ ngẩn, nhưng vẫn phản ứng   nhanh,  theo kịch bản thường cũng   hết, nhưng lời cô    vẫn   xong, dù  từ nhỏ đến lớn chỉ  cô   thích  khác,    khác  thích cô , đàn  Hoắc Ngập, cô  tuyệt đối  tự tin nắm chắc trong tay.
“Đàn chị,  xin ,  thật sự  thích dàn , cho nên mới hạ chiến thư với chị, kỳ thật nếu đàn chị thật sự thích đàn , hẳn là  tín nhiệm  , chị cũng chắc chắn tin tưởng   sẽ    khác cướp  đúng ?”
Lâm Kiều càng  càng cảm thấy kỳ quái, “Không  em đang yêu đương với   ?”
Triệu Ánh Kỳ  mà  hiểu, “Cái gì?”
Lâm Kiều thấy cô bé như , nhanh chóng hiểu rõ, khó trách ngày đó Hội học sinh ăn cơm, cô bé   hề phẫn nộ, hóa  là Hoắc Ngập lừa cô.
Triệu Ánh Kỳ thật sự  chút  hiểu Lâm Kiều, đẳng cấp của chị  hẳn là khá cao,  như  là  đoạt bạn trai với , bình tĩnh  động, đúng là cấp bậc của cao thủ.
Triệu Ánh Kỳ nhanh chóng  khơi dậy lòng hiếu thắng, cũng bình  , “Đàn chị  cần   sang chuyện khác,   cạnh tranh với chị, tuy rằng chị là bạn gái của  , nhưng cũng   quyền lợi ngăn cản  khác thích    nhỉ?”
Lâm Kiều   im lặng một lát, “Chúng  chắc cũng sẽ  còn ở cạnh  lâu nữa, em  cần  lao lực như .”
Triệu Ánh Kỳ nghi ngờ   lầm,    thể lý giải, “Đàn chị, chị  là  ý gì?”
“Chúng  sẽ  ở bên  quá lâu nữa , về  như thế nào sẽ là chuyện của em,  cần   với chị.” Lâm Kiều  xong, cầm ly nước bình tĩnh rời .
Triệu Ánh Kỳ vẫn là  đầu tiên  thấy một nữ sinh như Lâm Kiều, chị  hình như  chút nào để bụng bọn họ sẽ chia tay, chẳng lẽ chị  cũng chỉ là yêu chơi?
 rõ ràng chị  đang quấn lấy đàn , giống như   ở trong phòng bệnh, đàn  hôn chị  như , nếu   chị  yêu cầu,  dịu dàng như đàn    thể ở trong phòng bệnh hôn môi với  khác?
Triệu Ánh Kỳ nghĩ, trong lòng liền thấy  thoải mái, dựa  cái gì cô   , rõ ràng hai  bọn họ chính là loại hình tương đồng mà.
Chị   thể ,  vì  cô    thể?
Lâm Kiều hêt tiết, ôm sách  về ký túc xá, khi  ngang qua sân bóng rổ, thấy  mấy nam sinh đang chơi bóng trong đó.
Cô đột nhiên nhớ tới bộ dáng chơi bóng rổ   của Hoắc Ngập, dừng  bước chân,  đến bậc thang bên sân bóng rổ  ngây .
Từ ngày đó   của Hội học sinh bắt gặp, cô sẽ  bao giờ dám  bệnh viện gặp  nữa, tuy rằng   sẽ   bậy gì hết, nhưng cô vẫn thấy sợ.
Mới  xuống, điện thoại trong túi  rung lên.
Lâm Kiều chậm rì rì lấy điện thoại , mấy ngày nay cũng   gặp , điện thoại cũng  thể  nhận, bằng  chắc chắn  sẽ tức giận.
Lâm Kiều nhận điện thoại, ngoan ngoãn lên tiếng, bên  truyền tới giọng  của  “Tan học?”
“Ừ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua/chuong-149-hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua.html.]
“Hôm nay  tới thăm  ?”
“  ,  sợ đυ.ng  chú dì”
Hoắc Ngập nhẹ nhàng , “ buổi tối   mơ, đều là mơ thấy chị.”
Lâm Kiều    nhẹ nhàng như , còn  chút  xa, căn bản  dám hỏi  mơ thấy cô  gì, chỉ  thể  sang chuyện khác, “Cậu sắp xuất viện ?”
“Ừ, chiều sẽ xuất viện, chị tới đón    ?”
Lâm Kiều chớp mắt, nhẹ giọng trả lời,   đặc biệt ngoan, “Chiều nay trong lớp  bài kiểm tra,    ,  còn   nhiều bài cần  .”
Trong sân bóng  rổ, tiếng hoan hô của nam sinh xa xa truyền đến.
Bên    gì, Lâm Kiều   chắc hẳn  bắt đầu cảm thấy  còn thú vị, cô mỗi ngày  cũng chỉ  học tập, lấy tính cách của  chắc chắn sẽ  cảm thấy thú vị nữa?
Lâm Kiều cũng  mở miệng  chuyện, chỉ  nhóm nam sinh trong sân mà phát ngốc.
Một lát , Hoắc Ngập mở miệng đánh vỡ im lặng, giọng điệu vẫn  dịu dàng, “Được,  chị chăm chỉ học tập.”
“Ừ,  nghỉ ngơi thật , tạm biệt.”
Lâm Kiều treo điện thoại,  màn hình thật lâu, mới cất điện thoại  trong túi, chống cằm,  nhóm nam sinh  sân bóng rổ ném bóng .
Lại  một lát   về  bài tập, còn   nhiều bài vẫn   xong,   thời gian nghĩ những thứ khác.
Mê Truyện Dịch
Đột nhiên một quả bóng rổ lăn  đây.
Lâm Kiều  bóng rổ lăn qua  mặt ,  đó chậm rãi lăn xa.
Trần Tuyên Trùng chạy tới nhặt bóng, thấy đầu cô nghiêng   theo trái bóng rổ đang lăn, nháy mắt ghét bỏ, “Cậu  thể nâng đôi chân cao quý lên cản một chút ?”
Lâm Kiều    một cái,   về phía quả bóng  lăn xa, “Vậy  ném  đây,  cản  cho .”
“Cậu cảm thấy  ăn no nên rảnh rỗi hả?” Trần Tuyên Trùng tức giận  một câu, xắn ống quần lên  đuổi theo quả bóng, ôm lấy bóng    về đây.
Cậu   yên ở phía , mở miệng  vẻ  do dự, “Này, ngày mai   bận việc gì  , tới giúp  một chuyện?”
Lâm Kiều thấy  ngoài ý , nâng mắt  về phía  , “Giúp chuyện gì?”