Hoắc Ngập  bàn học của Lâm Kiều, im lặng một lát, bỗng nhiên mở miệng hỏi, “Ngày mai lớp   kiểm tra ?”
Bạn học  cùng bàn với Lâm Kiều  sửng sốt, lắc lắc đầu, giải thích cẩn thận, “Không  , đầu tuần chúng   mới thi , gần đây đều đang chữa bài thi, vẫn  nhẹ nhàng.”
Hoắc Ngập     gì, xoay   khỏi phòng học.
Bạn học  cùng bàn với Lâm Kiều cũng  hiểu chuyện gì, nhưng     liếc mắt  kẹo bông gòn   nắm trong tay, loại kẹo bông gòn đó  khó mua,  xếp hàng chờ  lâu mới  thể mua .
Trong lúc nhất thời đột nhiên cảm thấy Lâm Kiều quá sướиɠ,  thể   trong nhà Hoắc Ngập giúp đỡ, mà   quan hệ  với  như , còn  mua riêng kẹo cho cô  ăn.
Hoắc Ngập  khỏi phòng học, vài bước   xuống khỏi cầu thang, cầm lấy di động gọi điện thoại.
Bên  hành lang  mấy nữ sinh đang  về phía bên , “Vừa  mấy   thấy đàn chị Lâm Kiều   ngoài cùng Trần Tuyên Trùng ?”
“Thấy, nhưng  hai  họ   cùng  nhỉ, tớ   khi học lớp 10 còn là đối thủ một mất một còn mà.”
“Chắc đánh  nhiều đánh  cả tình cảm , lúc  tớ còn  thấy Trần Tuyên Trùng giúp đàn chị Lâm Kiều đối phó với lưu manh ngoài cổng trường, lớn lên  trai, còn là trùm trường, chắc chắn sẽ sinh  hảo cảm.”
Hoắc Ngập yên tĩnh , mấy nữ sinh   tới bên , thấy Hoắc Ngập liền lập tức im lặng, lúc lướt qua ,     dám trắng trợn táo bạo , chờ  mãi về , mới dám  chằm chằm bóng dáng  vài .
Chỉ là  rõ đàn  ở chỗ  chờ ai, trong tay còn cầm kẹo bông gòn?
Trần Tuyên Trùng  lơ đãng  lộ luôn nguyên hình, bữa cơm kế tiếp tất cả đều     dạy dỗ.
Lâm Kiều cũng  bắt  xong một hồi, khi cơm nước xong, trời  tối.
Tiết tự học buổi tối còn  kết thúc, cô một   về ký túc xá,  đường theo bản năng lấy điện thoại , mắt  thông báo, cả ngày hôm nay  ai gọi tới.
Có cần gọi điện thoại  , quan tâm một chút, dù  cũng bởi vì cô nên mới  viện.
Cô  mục thông tin, ngón tay ở  tên của Hoắc Ngập ngừng một chút, cuối cùng vẫn thả điện thoại   túi.
Mấy cuộc điện thoại gần đây của , đều  lúc cô đang học tập,    vài câu.
Chắc hẳn  cũng cảm thấy  còn thú vị, cho nên  gọi điện thoại tới nữa, hiện tại càng về tới như  , sinh hoạt của cô chỉ qua  ở trong trường, ngoại trừ học tập thì chỉ   bài tập, sẽ   thêm chuyện khác.
Cô chậm rãi  về phía ,  tàng cây   một , cô  dừng bước chân,  thấy  cảm giác quen thuộc, Hoắc Ngập   khỏi bóng cây,  về phía cô, “Đi nơi nào,   đợi  lâu.”
Lâm Kiều thấy  chút ngoài ý , “  việc   ngoài,      ,   ngày mai mới xuất viện ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua/chuong-151-hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua.html.]
Hoắc Ngập đưa kẹo bông gòn trong tay tới,  mỉm , “Chị  tới gặp ,  đương nhiên  xuất viện , nếu  chị  nam sinh khác lừa    bây giờ?”
Mê Truyện Dịch
Lâm Kiều    xong còn  phản ứng kịp, trong mắt chỉ  kẹo bông gòn siêu to, cô  từng ăn cây kẹo nào lớn như .
Cô duỗi tay nhận lấy, “Cảm ơn.”
Hoắc Ngập thấy cô cầm kẹo cũng   thêm động tác gì khác, “Không ăn ?”
Lâm Kiều  ăn no , cô vốn định  mai sẽ ăn, nhưng khi đυ.ng tới ánh mắt dịu dàng của Hoắc Ngập, đột nhiên  chút   nên lời.
Hoắc Ngập duỗi tay lấy  kẹo trong tay cô, xé mở, cúi  đưa tới, “Nếm thử xem.”
Lâm Kiều  về phía đôi môi  đẽ của ,  nhớ tới  hôn môi ở bệnh viện lúc ,  chút  dám tiếp tục đặt tầm mắt dừng  môi mỏng của .
Cô  thoáng qua xung quanh, duỗi tay lấy kẹo bông gòn, “ vẫn nên về ký túc xá  ăn, ở chỗ  sẽ   khác phát hiện,  nên  về nghỉ ngơi sớm một chút.”
Cô  xong liền   tiếp, Hoắc Ngập duỗi tay kéo cô , “Chúng   bao lâu  gặp  , chị cứ như  mà  ?”
Lâm Kiều   nên lời, xác định  chút áy náy.
Hoắc Ngập lôi kéo cô,  tới văn phòng của Hội học sinh,  lên sô pha, “Ở chỗ  ăn , sẽ   ai tới.”
Lâm Kiều ngoan ngoãn  xuống bên cạnh , cầm lấy kẹo bông gòn cắn một miếng,  miệng là tan, ngọt mà  gắt, ăn ngon vô cùng.
Lâm Kiều ăn đến nỗi  nheo mắt , còn may cô  một cái bụng  thể chứa thêm đồ ăn vặt.
Hoắc Ngập cũng  quấy rầy cô, chỉ  ở một bên  cô ăn.
Lâm Kiều cắn mấy miếng, thấy   cũng  thể ăn một , liếʍ môi,  chút tiếc nuối mà cầm kẹo bông gòn đưa tới  mặt , “Cậu  ăn ?”
Tay Hoắc Ngập chống đầu,  cô  khẽ, “Chị đút cho .”
Nơi    đèn, chỉ  ánh trăng mơ hồ từ ngoài cửa sổ chiếu , giọng  của  dễ , lời   liền  chút mờ ám.
Lâm Kiều bỗng nhiên  chút khẩn trương, cũng  dám đối diện với ánh mắt của , duỗi tay đưa kẹo bông gòn cho .
Hoắc Ngập   ăn kẹo bông gòn, mà là dựa tới gần, cánh môi mềm ấm mang theo chút ướŧ áŧ, nhẹ nhàng đựng tới, ăn luôn khóe miệng  dính kẹo bông gòn của cô.