Trong lòng Triệu Ánh Kỳ vui sướиɠ, đang chuẩn   ngừng cố gắng, buổi chiều hẹn ăn cơm,  thấy Hoắc Ngập tùy tiện ném hộp quà  thùng rác.
Tùy ý giống như chỉ là đồ vô dụng, thậm chí  để bụng cô   thấy  .
Triệu Ánh Kỳ thậm chí còn cho rằng   ném nhầm,  thể là  ném sách trong tay,  cẩn thận ném nhầm hộp quà cô  đưa.
“Đàn ,   … Ném nhầm   , đây là quà em  mới đưa cho …”
Hoắc Ngập về chỗ  xuống,  còn kiên nhẫn, thấy cô   theo ,  nhíu mày, “Cút!”
Triệu Ánh Kỳ trực tiếp choáng váng,  Hoắc Ngập hồi lâu phản ứng  kịp, đây là  đầu tiên  nam sinh đuổi cô  như .
Trước  cũng    từng  bạn gái của nam sinh khác, nhưng đại đa  đều quan tâm cô , tất cả đều  cố gắng, ở  mặt cô  bày  những mặt ưu tú nhất, ít nhất cũng sẽ đối xử với cô   như em gái, căn bản  giống như bây giờ.
Sắc mặt Triệu Ánh Kỳ trắng nhợt,    lời.
Hoắc Ngập căn bản  quan tâm tới cô ,  xong đến  cô  cũng   , lấy điện thoại gửi tin nhắn.
Trong phòng học  yên tĩnh, Triệu Ánh Kỳ khổ sở càng thêm rõ, ngoài cửa  tiếng  chuyện, đang  về phía bên .
Triệu Ánh Kỳ phản ứng , thấy Hoắc Ngập căn bản coi cô  như  tồn tại, vội vàng xoay  chạy  khỏi phòng học,  đầu tiên thấy khổ sở tới cực điểm.
…
Bên  Lý Thiệp vẫn  hiểu  , “Tên   cái gì thế  ?”
Cậu   xong  mở miệng giải thích   em của , “Tình huống  chắc    rõ ràng,      như  ,  ít khi tức giận như thế, gần đây  thể là do tâm trạng  , đó   là do mới xuất bệnh viện ,  lẽ là ở trong đó nghẹn hỏng .”
Mắt Lâm Kiều đỏ bừng, nhớ tới lời  của Hoắc Ngập liền thấy khó chịu, điện thoại trong túi  rung, cô xoa mắt, duỗi tay móc điện thoại , bên trong là tin nhắn Hoắc Ngập gửi tới.
Mê Truyện Dịch
‘Tan học ở phòng học chờ ,  ngoài ăn cơm.’
Lâm Kiều  tin nhắn , cũng  nghi ngờ    đập cửa rời    là   ?
Rõ ràng  tức giận như ,  đầu   tới chuyện ăn cơm,  Lâm Kiều phản ứng  kịp.
Lý Thiệp thấy tin nhắn  đó, cả đầu đều là dấu chấm hỏi,  chút  thể tưởng tượng , “Tên  cứ trong chốc lát là gió, trong chốc lát  mưa,  mà  hiểu.”
Lý Thiệp thấy cảm xúc của Lâm Kiều  hơn, cũng   gì nữa mà  về chỗ,   một nửa đột nhiên dừng bước chân.
Ơ, như  là  đúng!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua/chuong-154-hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua.html.]
Cậu   xuất viện  chạy tới tìm Lâm Kiều  gì,  tức giận,    ăn cơm, đây  nó   là con đường giận dỗi của mấy cô bạn gái  ?
Lý Thiệp  Lâm Kiều đang  ngốc ở chỗ, nhanh chóng hiểu rõ.
Mẹ nó,     quên  cơ chứ, tên khốn  từ khi    trường  vô cùng ân cần, cái tính cách điên ,   mà  bắt  về tay, nếu cam tâm thì sẽ  quỷ!
Thời gian học tập trôi qua  nhanh, áp lực của lớp 12,  Lâm Kiều từ sáng đến tối đều luôn học tập, sách  bàn xếp càng ngày càng cao.
Ngoại trừ các khoa tri thức, những thứ khác, căn bản   thời gian nghĩ.
Một tiết cuối cùng,   đều đang nghiêm túc  đề, đến  chuyện lặng lẽ cũng   ai .
“Mẹ nó đây là cái bài khỉ gì ,  cái quỷ gì  ?” Lý Thiệp  đề mấy  liền ném bút ,     hiểu cái bài      gì.
Lý Thiệp bực bội mà gãi đầu,  ghế cứ như  đóng đinh   yên cũng  xong, bạn học đang nghiêm túc học tập bên cạnh sôi nổi   .
Lý Thiệp chậc một tiếng, mở miệng dỗi, “See you mother see, believe  believe I give you color see see!”
Cố Ngữ Chân: “…”
Cả lớp bỗng chốc  vang, vốn đang là  khí nghiêm túc học tập, nhanh chóng  phá vỡ.
Cố Ngữ Chân thấy thật cạn lời, “Lý Thiệp,  xin  khi   ngoài, đừng  tiếng Anh là do  bổ túc cho .”
“Như   thông tục dễ hiểu hơn , cũng     hiểu.” Lý Thiệp ngáp ngủ, hận  thể sắm một chiếc giường trong phòng học, để  thể  ngủ.
Lý Thiệp vốn dĩ  chơi trò chơi, chỉ là trong nhà  hạ  một thông điệp cuối cùng,  là phí bao nhiêu tiền bao nhiêu sức lực để nhét    lớp giỏi, nếu thi đại học  thi   một thành tích giống ,  thì Lý gia bọn sẽ  cần đứa con cháu bất hiếu như   nữa!
Lý Thiệp phiền  chết, chỉ  thể một  nữa cầm lấy bút, “Chị Cố, bài  đang  về cái gì thế, chị giải thích cho em với.”
Cố Ngữ Chân     phản ứng   , tiếp tục nghiêm túc  bài tập.
Lâm Kiều nhịn   mà , tiếng chuông tan học vang lên, các bạn học tất cả đều như  giải phóng, buông bút hoạt động gân cốt.
Lâm Kiều ngoan ngoãn sửa sang  cặp sách,  thoáng qua bên ngoài, Hoắc Ngập quả nhiên  tới đón.
Lý Thiệp mở cửa sổ , “A Ngập, ngày nào rảnh  trại nuôi ngựa cưỡi ngựa, buồn  chết, nghẹn quá nhiều ngày .”
Hoắc Ngập   lên tiếng, “Được.”