Toàn bộ đại sảnh, náo nhiệt vô cùng.
Lâm Kiều về phía Hoắc Ngập, cụp mắt, gì, việc thi đại học hiển nhiên là chướng ngại khó qua trong lòng , kiêu ngạo như , rõ ràng thành tích , nhưng khác đem bàn tán, thể khó chịu?
Áy náy trong lòng cô càng thêm rõ ràng, qua lâu như , một chuyện định sẵn là khả năng quên, ví dụ như áy náy đối với .
Lâm Kiều suy nghĩ thật lâu cũng nên thế nào, chỉ thể khô khan khuyên, “Cậu đừng quan tâm lời , đều hề gian lận.”
Hoắc Ngập nâng mắt , duỗi tay xoa mặt cô, đột nhiên hôn xuống, môi mỏng mềm ấm dán lên cô, nhẹ nhàng gọi, “Chị.”
Hô hấp của Lâm Kiều dừng , còn phản ứng kịp, Hoắc Ngập thâm nhập hôn sâu.
Lâm Kiều ngơ ngác, ly rượu trong tay cầm chắc mà rơi xuống đất, vỡ nát bên chân.
Cô sợ tới mức vội vàng đẩy , sợ khác thấy.
Trước khi khác thấy, Hoắc Ngập rời khỏi cánh môi cô.
Người bên cạnh tới chuyện với Hoắc Ngập, thấy cảnh .
Lâm Kiều hoảng hốt hề nhẹ, cúi đầu lung tung, môi răng đều là xúc cảm ấm áp , nóng cô hoảng hốt.
Cô về phía bộ dáng dịu dàng khẽ của Hoắc Ngập, thậm chí còn cảm giác là ảo giác.
Nhịp tim của Lâm Kiều vẫn bình tĩnh , hoảng hốt vô cùng, căn bản dám dừng , báo một tiếng tìm cơ hội chạy.
Chờ về đến nhà đầu óc vẫn còn lộn xộn, cô mới buông di động, di động vang lên.
Cô khẩn trương, tưởng Hoắc Ngập gọi tới, nhưng thấy tên màn hình di động là Lưu Văn, cô duỗi tay ấn nhận.
Lưu Văn vội đưa điện thoại cho An Phỉ, “An tổng, nhận.”
Mê Truyện Dịch
“Lâm Kiều, là An tổng, A Ngập bên đó tức giận chứ? Cô giúp lời xin với .”
Lâm Kiều c*n m** d***, “… An tổng, về nhà.”
“Cậu ở cùng cô?”
Lâm Kiều khẽ lắc đầu, “Không , chắc vẫn còn trong bữa tiệc.”
Bên An Phỉ khá ồn ào, hiển nhiên là đang ở bên ngoài, “Vậy tìm , nếu cô thể, cũng giúp một câu, chuyện thi đại học là chuyện thể nhắc tới mặt Hoắc gia, nhắc tới liền trở mặt, nếu xử lý , thì đừng bàn đến chuyện hợp tác nữa, dù giao tình cũng thể hàn gắn .”
Lâm Kiều buông điện thoại, nghĩ đến chuyện thi đại học thấy tâm phiền ý loạn, khác nhắc tới Hoắc Ngập, đều sẽ khen là học sinh ba , bây giờ khi nhắc tới, cũng chỉ nghĩ đến chuyện gian lận khi thi đại học .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua/chuong-185-hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua.html.]
Trong lòng cô vô cùng áy náy, cầm điện thoại do dự một lúc lâu, gọi qua, chỉ là nghĩ đến nụ hôn , đầu óc đều hỗn loạn.
Cô suy nghĩ hồi lâu, vẫn buông điện thoại xuống.
Ngày hôm trong công ty vẫn là vẻ hòa khí.
Không ai chuyện xảy trong buổi tiệc, An tổng nhắc riêng, Tiết Bối cùng Lưu Văn cũng dám gì, thậm chí hề đến hỏi Lâm Kiều tình huống cụ thể.
Chương Giản điều chỉnh cả đêm, coi như việc gì mà , chỉ là khi thấy Lâm Kiều như thấy kẻ thù, đầu bỏ .
Thật Lâm Kiều để bụng, chỉ là mỗi thấy , đều sẽ nhớ đến Hoắc Ngập, nhớ đến bởi vì chuyện thi đại học khác hiểu lầm.
Lâm Kiều liếc mắt di động, Hoắc Ngập cũng hề gọi điện thoại tới, tất cả đều bình tĩnh tựa như nụ hôn hôm qua chỉ là ảo giác của cô.
“Cậu em trai tới tìm cô?”
Lâm Kiều hoảng, ngẩng đầu , mới phát hiện là hai nữ đồng nghiệp bên cạnh đang thảo luận việc riêng.
Đồng nghiệp nữ di động, hiển nhiên là đang đợi tin nhắn từ ai đó, “Chia tay mới nhớ tới tìm , hôm còn theo đuổi bỏ, bây giờ chơi mất tiêu!”
“Tuổi nhỏ, ham chơi là đúng, chắc bắt cô giải quyết đau khổ thất tình .”
“Không cả, từ lâu còn cảm giác với , chỉ là thèm hình đó mà thôi, thuận đường sờ cơ bụng, theo nhu cầu mà thẳng tiến…”
“Khụ khụ…” Lâm Kiều uống nước suýt sặc, nhịn mà ho.
Hai đồng nghiệp nữ thoáng liếc bên , thấy Lâm Kiều ho đến đỏ bừng cả mặt, nhanh chóng , đề tài chuyển dời đến cô, “Lâm Kiều chắc hẳn nhiều đàn ông theo đuổi nhỉ, yêu đương bao giờ ?”
Lâm Kiều khẽ gật đầu, mặt đỏ thành thật trả lời, “Lúc cấp ba từng yêu.”
“Ngủ với ?”
Cô từ đầu đến chân đỏ thành quả cà chua, khả năng sẽ hiểu, bây giờ…
Đồng nghiệp nữ bên cạnh liếc mắt một cái , cảm thấy Lâm Kiều đủ để lên mặt bàn, “Cấp ba thì là trẻ con vờn đồ chơi, ngoại trừ cơ thể thì còn thể gì?”
“Có một học sinh cấp ba chơi khá hăng, nhưng chắc lúc Lâm Kiều quen là nam sinh thuộc hệ cấm dục, từng bàn đến phương diện , nếu cô gái chắc chắn ăn đến còn xương.”
Sao thể , từ lớp 11 ngo ngoe rục rịch, vẫn luôn chờ trưởng thành gì đó.
Lâm Kiều nghĩ đến Hoắc Ngập thêm đỏ mặt tai hồng, hai đồng nghiệp nữ bắt đầu thảo luận sâu.