Triệu Ánh Kỳ nổi giận đùng đùng treo điện thoại, Lâm Kiều  màn hình đen , một   ở sân thể dục  lâu, gọi điện thoại cho Hoắc Ngập.
Bên   lâu  nhận, giọng của  vẫn dịu dàng như cũ, “Đã họp lớp xong?”
“Giờ   thể đến đây một chuyến ?   lời  hỏi .” Lâm Kiều nhẹ giọng , như   sức lực.
Cô chờ Hoắc Ngập đồng ý,  dậy   cổng trường,   băng ghế của cửa hàng bán đồ ăn vặt, yên tĩnh mà chờ .
Qua chốc lát, một chiếc xe màu đen chậm rãi  tới, chắc hẳn ở gần đây, mới  thể tới nhanh như .
Lâm Kiều  xe ngừng  mặt, im một lát, mở cửa xe  .
Hoắc Ngập cúi   gần,  cô thắt dây an , “Muốn ăn gì?”
Lâm Kiều  , trực tiếp mở miệng, “  hỏi  một chuyện, khi thi đại học là thật sự bởi vì  mới    bài ?”
Hoắc Ngập    giương mắt ,   gì.
Lâm Kiều  bộ dáng dịu dàng nho nhã của , cơ hồ là từng câu từng chữ mà , “Là  thật sự    ,  là cố ý  ?”Hoắc Ngập  mỉm ,  hề  chút chột  nào, “Sao  hỏi như ?”
“ gặp  em họ ,  mấy ngày thi đại học  còn tìm cô  hỏi về Triệu Ánh Kỳ,  sợ dì sẽ trách   phá hỏng kế hoạch của   , nếu    trùng hợp như , còn  thể đoán   khi thi đại học sẽ xảy  chuyện?”
Hoắc Ngập  cô   gì.
Lâm Kiều chờ  trả lời, điện thoại trong túi  vang lên, cô lấy , bên Cố Ngữ Chân  ồn ào, “Kiều Kiều,    , chúng tớ  đổi chỗ chơi.”
“Tớ  việc nên  , các  chơi vui nhé.”
Bên  Cố Ngữ Chân còn  ,   thấy  tiếng của Trần Tuyên Trùng, “Đi nhanh như ,    chuyện gì gấp ?”
Trong xe  yên tĩnh, âm thanh trong điện thoại đều  thể  rõ rành mạch, Hoắc Ngập chậm rãi dựa  lưng ghế,   gì.
Lâm Kiều  với  bên  xong, tắt điện thoại đang  mở miệng.
Hoắc Ngập  lái xe  về phía , thuận tiện mở nhạc trong xe, ôn hòa  một câu, “Nơi   thể dừng xe, tới chỗ khác  .”
Lâm Kiều cầm di động   gì, tiếng nhạc  tác dụng  dịu cảm xúc, nhưng cô   thể bình   nỗi lòng.
Hoắc Ngập lái xe về nhà, tới gara tư nhân, cởi bỏ dây an , mở cửa xuống xe, cũng   ý  mở miệng.
Lâm Kiều  chút chờ  ,  khi xuống xe trực tiếp mở miệng hỏi, “Hoắc Ngập, bây giờ  thể  ?”
Hoắc Ngập  , duỗi tay ấn thang máy, bên ngoài thang máy  ,  thấy lời  sôi nổi  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua/chuong-196-hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua.html.]
Hoắc Ngập  về phía cô, trong giọng   hiểu    chút bi thương, “Chị nhất định  ở  mặt nhiều  như   chuyện  ?”
Lâm Kiều   lời  mắc ở trong họng,   nên lời.
Người bên cạnh  thoáng   là  yêu cãi , thấy Hoắc Ngập ôn hòa như , khó tránh khỏi sẽ  về phía .
Mê Truyện Dịch
“Cô gái ,  gì thì cứ bình tĩnh mà , hai  bình tĩnh mà  xuống  rõ ràng vấn đề, chỉ cần   là chuyện gì lớn, thì đều   gì to tát.”
Lâm Kiều   gì, cửa thang máy mở , Hoắc Ngập khẽ gật đầu với  bên cạnh,  câu cảm ơn, lôi kéo cô  thang máy, “Chờ lát nữa sẽ  cùng chị.”
Trong thang máy luôn  , Lâm Kiều cũng   chuyện, tới tầng lầu, Hoắc Ngập mở cửa  , duỗi tay đóng cửa , “Muốn uống gì?”
“   uống gì cả,  chỉ      cố ý  ?”
Hoắc Ngập nhẹ , “Cố ý   cố ý  gì khác  ,   đều là bởi vì chị?”
“Cho nên  vẫn luôn tính kế , từ lớp 12  bắt đầu?” Tâm trạng Lâm Kiều chậm rãi chìm xuống, thậm chí bắt đầu lạnh cả , “Chuyện lớn như  cũng  thể dùng để  công cụ tính kế  khác,  giả vờ  ,   lời của  liệu  câu nào là thật đây?”
Hoắc Ngập     gì.
Lâm Kiều càng nghĩ càng khó chịu, lâu như  tới nay, mỗi    nhắc tới chuyện thi đại học,  đau lòng  thêm một phần, thậm chí  đôi khi sẽ hoài nghi quyết định của     đúng  , nhưng  ngờ rằng đó chỉ là một quá trình nhất thời hứng khởi của  mà thôi.
Cái gọi là thích của  căn bản chính là giả.
Anh ở nước ngoài thoải mái dễ chịu, vui vui vẻ vẻ yêu đương,    hề nghĩ tới lời  dối  của , cô nhớ rõ sâu bao nhiêu?
Quả nhiên vẫn  quá nghiêm túc, lời  tùy ý của  khác, cô  định nhớ cả đời.
Hốc mắt Lâm Kiều  nóng, vội vàng xoay    ngoài.
Hoắc Ngập  quan tâm,   một câu   bên trong, hiển nhiên  để bụng cô   là ở.
Lâm Kiều đỏ mắt, ấn mở cửa, đang chuẩn  đẩy cửa, cửa   thể mở .
Cô  ấn vài cái, nhưng   cũng  thể mở, giống như   khóa .
Cô  ngừng, trong lòng căng chặt, xoay  bước nhanh về.
Hoắc Ngập  cởϊ áσ khoác, dường như   việc gì mà ở phòng bếp nấu cơm.
Lâm Kiều  bóng dáng  một lúc lâu, miễn cưỡng bình  nỗi lòng, “Hoắc Ngập,   ý gì?”
Hoắc Ngập mở tủ lạnh lấy nguyên liệu nấu ăn, giống như  cô sẽ  , “Muốn ăn gì,   cho chị.”