Chút thuật phòng  của cô ở  mặt  căn bản  đủ dùng, dù   như thế nào, cũng vô dụng.
Hoắc Ngập vẫn giống như cũ, đặt đồ ăn lên bàn, “Ăn cơm  , ăn xong  mới  sức  loạn.”
Lâm Kiều   hồi lâu, “ đồng ý với ,   chứ?    .”
Hoắc Ngập  xuống  bàn cơm, nhẹ ngước mắt  cô, “Chị  lời  giữ lời, lúc   chơi  một  .”
Lâm Kiều im lặng một lát,  đến bên cạnh bàn, cầm lấy bát đũa, tận lực biểu hiện sự thỏa hiệp, “  thể  lời giữ lời.”
Hoắc Ngập  mỉm , gắp đồ ăn cho cô, “Ăn nhiều một chút, hai ngày nay đều ăn  đủ no.”
Lâm Kiều quấy cháo dùng bữa, ăn vô cùng nghiêm túc,    lời.
Hoắc Ngập cũng  nghi ngờ cô,  cô ăn trong chốc lát, thong thả ung dung mà , “Ngày mai cùng  về nhà, ba   lâu  gặp chị,  hỏi chị tình hình gần đây.”
Mê Truyện Dịch
“Ừ.” Lâm Kiều nhai đồ trong miệng,  lướt qua điện thoại của , ngoan ngoãn lên tiếng, tâm tư    ở nơi nào?
Hoắc Ngập cũng   nữa, điện thoại  bàn rung nhẹ  truyền đến tiếng.
“Thích ?”
“Thích.”
“Chị, nếu cứ s* s**ng như ,  đồng ý chuyện  bạn gái , thì  thể đổi ý.”
“…”
Lâm Kiều  về phía điện thoại của ,   ngơ ngẩn, cô cũng quên mất đoạn ghi âm , “Sao … Sao   thể lấy đoạn ghi âm  cài đặt thành tiếng chuông?”
“Chẳng qua chỉ  thỉnh thoáng nhắc nhở chị một chút,  nên lật lọng.”
Lâm Kiều cắn đũa,     nên lời, tiếng chuông điện thoại  bắt đầu tuần  lặp .
Mặt Lâm Kiều nóng lên từng đợt.
Hoắc Ngập lấy điện thoại ấn nhận, hiển nhiên là chuyện công việc, đáng tiếc ngôn ngữ đang   là loại ngôn ngữ  ít .
Lâm Kiều  từng  bao giờ, càng  hiểu ý, cũng   đối phương  thể  tiếng Anh  …
Cô   ý niệm , Hoắc Ngập    đây, trong mắt  như  , rõ ràng    ý tưởng của cô.
Lâm Kiều chột , thu hồi tầm mắt, tiếp tục ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua/chuong-198-hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua.html.]
Chờ  tắt điện thoại, cô mới  về phía di động của , âm thầm cắn răng, “ sẽ  đổi ý,  mau đổi tiếng chuông  , nếu ngày mai  vang lên,  chú dì  thấy   bây giờ?”
“Không , chị ở bên cạnh , nó sẽ   cơ hội vang.” Hoắc Ngập duỗi tay đẩy mắt kính,  về phía cô   chút để ý, khóe môi  mang , rõ ràng là cố ý.
Lâm Kiều nhịn    cắn đũa,  Hoắc Ngập lịch sự ôn hòa  đối diện, càng ngày càng phát hiện  thấy chỉ là một góc mà thôi.
Anh trưởng thành, vẻ hư hỏng so với   càng     thể chống đỡ .Lâm Kiều thả lỏng , khó  khi  một đêm ngủ ngon.
Buổi sáng loáng thoáng   tiếng động, cô chậm rãi mở to mắt, liền  thấy Hoắc Ngập đang   tủ quần áo.
Cô thấy   , đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng ôm chăn  dậy.
Hoắc Ngập thấy cô đột nhiên  dậy, nâng mắt  cô một cái, vẫn ung dung tùy ý cởϊ áσ ném lên giường, căn bản  cố kỵ cô  ở trong phòng  .
Rèm cửa  hé mở, lọt  chút ánh sáng, chiếu  nơi tối tăm, trong mơ hồ thấy vô cùng mờ ám.
Chân Lâm Kiều chậm rãi rụt về, nhẹ cụp mắt, khóe mắt còn  thể quét đến ống quần của , nhất thời cũng   nên đặt mắt  chỗ nào.
Hoắc Ngập  như   lấy áo sơ mi trong tủ quần áo, thong thả ung dung mà cài cúc, “Chuẩn  ,   ngoài .”
Lâm Kiều vội vàng  dậy,  khi rửa mặt xong  theo  cùng  xuống lầu, Quan Chí  chờ ở .
Chờ   xe, bọn họ cũng   gì mà tới Hoắc gia.
Đã nhiều năm cô  về  Hoắc gia, nơi  vẫn giống như  đây, cảm giác quen thuộc ập   mặt, đột nhiên  cô nhớ tới cảnh tượng  đầu tiên  xe đến Hoắc gia, mà lúc  đây   bên cạnh chính là Hoắc Ngập, là  mà bà Vương từng nhắc nhở  nên tới gần.
Lâm Kiều đột nhiên  loại cảm giác hoảng hốt, cũng     biến thành như .
Tới Hoắc gia, bàn tiệc  chuẩn   thỏa,  Hoắc gia  vây quanh thành vòng tròn lớn ở  bàn, vẫn giống như  đây,  nhiều .
Mạnh Thành cũng  trưởng thành, nhưng vẫn sợ Hoắc Ngập giống như  đây, lúc cấp ba đó,    cô cùng Hoắc Ngập   mật, cũng  dám đến tìm cô gây phiền toái, từ trình độ nào đó mà tới , Hoắc Ngập đúng là cũng  giúp cô chắn   nhiều phiền phức.
Lâm Kiều  thoáng qua Hoắc Ngập ở bên cạnh, tâm tình  chút phức tạp, nhưng lực chú ý vẫn chuyển về  di động của , với tính cách  kiêng nể gì đó, cô thật sự  dám nắm chắc  sẽ đổi tiếng chuông .
Nếu vang lên  trường hợp như , cô cũng  còn mặt mũi mà gặp  khác.
Lâm Kiều lo lắng đề phòng,  chằm chằm điện thoại trong túi quần của , căn bản  đặt tâm tư  bàn cơm.
Hoắc Hưng Quốc hỏi cô tình hình gần đây,  cũng  hỏi gì thêm.
Tầm mắt của Triệu Bích Quận ngừng ở phía bọn họ,  dừng  một lát, “A Ngập, nếu con   bạn gái, thì đưa về để  gặp thử,  sẽ giúp con kiểm tra.”
Đũa trong tay Lâm Kiều  ngừng, vội vàng thu tầm mắt đang  chằm chằm túi quần của Hoắc Ngập về, cúi đầu nghiêm túc ăn cơm.