Hoắc Ngập cúi đầu  về phía mèo con ngoan ngoãn vùi ở  tay  ngủ, cũng   tại    mua?
Anh vốn sợ phiền phức, cũng   tình thương gì, đối với loại động vật lông mềm   càng   hứng thú, nhưng hôm nay   hề nghĩ ngợi  mua.
Cho đến một ngày  ở trong phòng đàn, đang lấy đàn từ trong hộp đàn , ngoài cửa  đến gần một .
Trong mắt vẫn sạch sẽ như ,   gì  đổi, còn  với   ngọt ngào.
Mê Truyện Dịch
Là  thứ hai   thấy cô, ánh mắt của cô vô cùng sạch sẽ, sạch sẽ đến nỗi như   bầu  khí nào  lành mạnh.
“Cậu tên là gì?”
Anh  cô thật lâu, ma xui quỷ khiến  để đàn trong tay xuống,  , “Hoắc Ngập.”Sáng sớm Lâm Kiều tỉnh  cảm giác   vật gì đè nặng,  thể động đậy.
Cô chậm rãi mở mắt ,   thấy khuôn mặt đang ngủ của Hoắc Ngập gần trong gang tấc, tay  ôm chính , đem cả  cô đều  vòng  trong lòng, tựa như đang ôm gối ngủ .
Lâm kiều ở trong lòng  nhẹ nhàng  đầu,  thoáng qua bên cạnh ,  thấy gối ôm .
Cô  thăm dò  về phía  giường, quả nhiên là đang   đất.
Cô nhẹ nhàng lấy tay  , chậm rãi dời xuống bên giường, vươn tay nhặt gối ôm  đất về,  mới ôm  trong lòng chuẩn  ngủ một lát nữa.
Hoắc Ngập bên cạnh  vươn tay ôm lấy, thuận tay kéo gối ôm trong n.g.ự.c cô qua, ném sang một bên.
Lâm Kiều  gối ôm  quăng ,  chút ủy khuất, “Đừng ném gối ôm của em.”
Giọng của Hoắc Ngập còn  chút khàn khàn khi  tỉnh ngủ, vươn tay ôm cô  lên  , “Không ôm , ôm gối ôm?”
Lâm Kiều  động ôm hông của , tựa ở trong n.g.ự.c , “Gối ôm mềm hơn một chút, còn   cứng đờ, ôm khó chịu…”
Hoắc Ngập khẽ , thấp giọng hỏi, “Cứng chỗ nào?”
Lâm Kiều     xa, cũng  dám  tiếp, nếu … Trêu chọc nhiều, chắc chắn ăn  tiêu.
Tay Hoắc Ngập vuốt vai cô, nhẹ nhàng xoa, “Về  đưa gối ôm cho Bánh Trôi, em ôm  ngủ là  .”
Lâm Kiều   một cái, cuối cùng cũng hiểu vì  gối ôm luôn  rơi ở  giường, nhất định là   ném.
Cô đột nhiên nghĩ đến gì đó, “Anh giấu kẹo bà nội Vương cho em ở  ?”
Hoắc Ngập ôm cô tựa  giường, một chân nâng lên, quần áo  chỉnh tề,  chút nhàn hạ gợi cảm, “Hôn  một cái,  sẽ  cho em .”
Lâm Kiều lúc  mới ngẩng đầu hôn  một cái.
“Có lệ như ?”
Hoắc Ngập hiển nhiên  hài lòng,   cô, chỉ là   kẹo giấu ở nơi nào.
Lâm Kiều nghĩ nghĩ nhổm dậy, mở miệng hôn mạnh lên môi mỏng của  một cái.
Hoắc Ngập lúc  mới đè tay lên  gáy của cô, cánh môi hé mở, hôn lên, quấy  với cô một lúc lâu, loáng thoáng  ý  tiếp theo.
Lâm Kiều vội vã đẩy ,  lên  , đôi mắt lóe sáng, cánh môi   hôn đỏ tươi, càng lộ vẻ mềm mại, “Kẹo để ở  ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua/chuong-248-hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua.html.]
Hai tay Hoắc Ngập gối  đầu  cô,  chút nhàn nhã,  cô thật lâu chỉ dịu dàng mở miệng, “Trong ngăn kéo  lầu.”
Lâm Kiều    xong  nghi ngờ, dường như đang suy nghĩ đến chuyện khác,  chút  tin, “Mấy ngăn kéo  lầu em đều tìm hết .”
“Vậy em tìm  ?”
Hoắc Ngập  vô cùng tươi, cố ý đùa cô chơi.
Thật là .
Lâm Kiều nhanh chóng  nghĩ đến ở nơi nào, nhịn   vươn tay,  dậy bò xuống giường, chạy  khỏi phòng.
Đi xuống cầu thang, Bánh Trôi thấy cô, vội vàng đuổi theo xem náo nhiệt.
“Kiều Kiều, cháu  tìm gì?”
Dì Tôn thấy cô  xuống, dáng vẻ  vội.
“Không  gì, cháu lấy chút kẹo lên cho Hoắc Ngập ăn.”
A ngập  thích ăn kẹo từ bao giờ , nhất định là  lấy cho , dì Tôn  xong nhịn    lên một tiếng, cũng  vạch trần, xoay   .
Lâm Kiều dời ghế bên cạnh , tìm đến chỗ giấu đồ ăn vặt, ở trong tiếng meo meo của Bánh Trôi dẫm lên ghế, mở ngăn tủ , quả nhiên thấy lọ kẹo thủy tinh của .
… Dĩ nhiên chỉ còn  ba viên!
Lâm Kiều cầm lọ thủy tinh, mắt  xung quanh, tất cả đều là sự khϊếp sợ  thể tin .
Đây là của bà nội Vương cho cô, xưởng cũng  còn sản xuất, về  cũng  khó mà mua !
Lâm Kiều vội vã xuống khỏi ghế,  xoay   đυ.ng  Hoắc Ngập  ở phía .
“Kẹo của em ?”
Cô mặc váy ngủ thắt eo, tóc rời rạc, chân  đeo dép  qua vô cùng ngoan.
Hoắc Ngập cúi  đặt dép trong tay ở  chân cô, “Đây   là kẹo của em ?”
Lâm Kiều cúi đầu  dép,  về phía , “Sao chỉ còn  ba viên,  cất phần còn  ở nơi nào ?”
Hoắc Ngập  dậy, nghiêng  dựa  bên cạnh cúi đầu  cô, “Em  thể ăn kẹo nữa, sẽ sâu răng.”
Lâm Kiều lôi lọ thủy tinh trong tay, “Em   sâu răng.”
Hoắc Ngập nâng tay ép mặt của cô, cúi đầu xuống  răng cô, “Còn   ,    kêu đau răng là ai ?”
Lâm Kiều vô lực phản bác, ôm lọ thủy tinh trống  chỉ còn ba viên kẹo trong lòng,  chút bi phẫn, “Kẹo    khó mua  , cho dù   giấu, em cũng sẽ  ăn.”
“Vậy em tìm kẹo  gì?”
Lòng bàn tay Hoắc Ngập đè bờ môi cô, nét mặt hiểu rõ,  sủng nịnh.