Hoắc Ngập   cô, đang dùng khăn ướt lau tóc, bởi vì cần lên sân khấu, nên tóc của   những mảng sáng lấp lánh nhỏ, ở  ánh đèn sẽ phản chiếu  một chút màu xanh lam đậm, giống như tóc   nhuộm màu .
Bây giờ chậm rãi lau,  khôi phục màu tóc đen ban đầu, nhưng bất luận với màu sắc nào  chăng nữa, thì vẻ ngoài  đẽ cũng  khiến  khác thắt lòng, học sinh sạch sẽ trang điểm thoải mái cũng  thể che dấu  sự kinh diễm .
Hoắc Ngập lau tóc xong, bỗng nhiên khẽ nâng mí mắt, xuyên qua gương  về phía cô,  lẽ vì   hề , nên  ánh mắt như  lực xuyên thấu, mang theo chút nguy hiểm.
Lâm Kiều    mà dâng lên nỗi khẩn trương,   nên   phản ứng gì.
Hoắc Ngập qua gương  với cô,  đó cầm lấy hộp khăn ướt  bàn lên, "Chị  thể giúp  lau phía   ,    thấy."
"Được." Lâm Kiều đồng ý, tiến lên lấy khăn ướt trong hộp.
Hoắc Ngập tùy tiện kéo ghế qua  xuống.
Độ cao như   đúng, sẽ   cô  ngước lên, cô mở nắp hộp khăn ướt , móc  một tờ giúp  lau tóc.
Tóc của  đen nhánh, chất tóc khá cứng,   dùng khăn lau còn  chút ướt, giờ kim tuyến dính lên đó nên  khó lau.
Đầu ngón tay của Lâm Kiều cầm lên một nhúm tóc, rũ mắt nghiêm túc lấy .
Hoắc Ngập  cô trong gương   chuyện.
Lâm Kiều chọn xong một sợi dính kim tuyến, lơ đãng giương mắt, đối diện tầm mắt của  liền  chút khó hiểu, "Làm  ?"
Hoắc Ngập  cô, nhẹ nhàng chậm rãi  rộ lên, "Môi của chị thật ."
Lâm Kiều xuyên qua gương  về phía môi , khó hiểu dâng lên, cô  từng quá chú ý đên hình dáng đôi môi,  rõ vì     câu đó?
Tầm mắt của Hoắc Ngập đảo qua chỗ tóc mái lộn xộn của cô, cái trán trắng nõn,  mặt  lông tơ thật nhỏ, còn  đường cong mềm mại của cánh môi, khóe môi nhẹ nhàng cong lên,  chút  xa.
Lâm Kiều  chú ý,  khi lau xong kiểm tra  một ,  cơ bản   còn kim tuyến.
Cô   nữa lấy thêm một tờ khăn ướt lau tay, "Được ,  lau xong."
Hoắc Ngập , "Cảm ơn chị."
"Không  gì." Lâm Kiều xoa kim tuyến  tay,  về phía Hoắc Ngập, "Chút nữa  định  ngoài bằng cách nào? Mấy  đó khẳng định vẫn còn chờ bên ngoài."
Đột nhiên bên cửa truyền đến tiếng 'lạch cạch', ngay  đó bên ngoài vang lên tiếng của một nam sinh, "Gì ? Sao  khóa cửa?"
Hứa Niệm  bên ngoài hỏi một câu, "Hoắc Ngập, em ở bên trong ?"
Lâm Kiều hoảng hốt,      về phía Hoắc Ngập?
Hoắc Ngập  vô cùng bình tĩnh trả lời một câu, giọng  trầm thấp dễ , " đang  quần áo."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua/chuong-53-hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua.html.]
Bên ngoài Hứa Niệm dừng một chút, trả lời, "Vậy em  , bọn chị ở bên ngoài chờ em, nhân tiên em xem xem  mất thứ gì ,    một   quen  lén lút tới nơi ."
"Ừ." Hoắc Ngập trả lời,  dậy lấy áo khoác đồng phục treo  tay vịn, thong thả ung dung mặc .
Mê Truyện Dịch
Lâm Kiều ngẩng đầu nhỏ giọng , "Cậu   cẩn thận, đừng  cửa chính."
Hoắc Ngập cúi đầu  về phía cô, "Đã ăn ?"
Lâm Kiều dừng , thành thật trả lời, "Vẫn ."
"Vậy  cùng ." Hoắc Ngập mặc xong áo khoác,  đến chuẩn  mở cửa.
"Đừng mở!" Lâm Kiều vội vàng duỗi tay ngăn cản, "Chúng  cùng    ngoài sẽ   lắm."
"Không  hết." Hoắc Ngập  mở cửa .
Tim Lâm Kiều thắt chặt , nhưng ngoài cửa   hề  ai.
Lâm Kiều thở phào nhẹ nhõm một , thật sự  Hoắc Ngập dọa sợ, rõ ràng  ôn nhu dịu dàng như ,  mà lúc  việc  luôn   khác thắt chặt tim, thường thường    hoảng loạn.
Tựa như đang câu cá bằng lưỡi câu, móc hết mồi  đến mồi khác, giống như đang chơi đùa.
"Đi thôi." Hoắc Ngập dường như    rằng bên ngoài   ai, mở cửa để cô  .
Lâm Kiều nghĩ đến Hứa Niệm,  khỏi cửa liền xoay   về phía , "Cậu  ,  còn   về trường  bài tập."
Hoắc Ngập dựa  cửa,  về phía cô nhẹ nhàng , lời  như  như  mang theo chút ái , "Chỉ là   yên tâm để chị về một ."
Lâm Kiều sửng sốt, phía   vài  đang  về phía bên , họ đều   quần áo của .
"Hoắc Ngập, xong  ?" Hứa Niệm thấy Lâm Kiều đang   cửa, tươi   mặt nháy mắt dừng , sắc mặt  hề  chút nào.
Nam sinh mang mũ lưỡi trai phía    Lâm Kiều, thấy cô quen  Hoắc Ngập liền mở miệng tiếp đón, "Đi thôi, chúng   ăn cơm, bạn học cũng  cùng , nhiều  thì càng vui."
" , nhanh nhanh , sắp c.h.ế.t đói ."
Hoắc Ngập vươn tay đóng cửa , "Đi thôi."
Lâm Kiều  thể chối từ,  theo bọn họ  khỏi khán phòng, cũng may lúc  là  cửa , tránh  nhóm  của Cửu Trung.
Vào thời gian , phía  phố  náo nhiệt, trong tiệm nhiều , may mắn Hứa niệm  hẹn  nên  cần chờ.
Mọi   xuống một bàn lớn, trong đó phần lớn đều là học sinh lớp mười một, Lâm Kiều  hề quen một ai, chỉ  mỗi Hoắc Ngập.
Mọi  cũng  hề quen với Lâm Kiều, chỉ khách khí hỏi cô ăn cái gì,  đó liền từng    chuyện.