Lâm Kiều  thấy đáp án mà sửng sốt, lập tức phản ứng , dựng lỗ tai lên nghiêm túc  .
Mê Truyện Dịch
Hoắc Ngập một bên  một bên báo đáp án, hai bên đều  chậm trễ,  thong thả ung dung , giống như đang cố tình chờ cô.
Lâm Kiều cùng Hoắc Ngập đều đồng thời  xong lời giải, giáo viên toán học  chút khó hiểu gọi Hoắc Ngập  thấp giọng hỏi.
Lâm Kiều trở về chỗ , bạn học xung quanh đều đang thảo luận.
“Cái bài  đối với lớp trưởng ý,   một giây là  đáp án ?”
“ , tớ còn   đề vài ,   đề   huyền cơ gì  ?”
“Không  á, đến giáo viên cũng thấy khó hiểu kìa.”
Lâm Kiều   dừng một chút,  Hoắc Ngập ở phía ,    chuyện xong với giáo viên đang  về,  qua bên cạnh cô còn mang theo làn gió nhẹ.
Cô   chớp mắt, trong mơ hồ như cảm giác   thở mát lạnh   , mang theo hương nhàn nhạt quanh quẩn mà đến, tim đập dần dần rối loạn.
Hết tiết, trong đầu Lâm Kiều vẫn còn đang ong ong, cứ  chằm chằm  sách ngữ văn  bàn.
“Lâm Kiều,   vệ sinh  !”
Bên tai đột nhiên  tiếng  gọi cô.
Lâm Kiều phục hồi  tinh thần,  đầu  về phía Lý Kỳ Kỳ, “Cậu gọi tớ?”
“Gọi  vài  ,  cũng   thấy,  chằm chằm sách ngữ văn  cái gì thế, môn văn của  cũng  thể thi  thủ khoa, còn   chằm chằm sách ngữ văn  gì?”
Giọng  của Lý Kỳ Kỳ  lớn, trong phòng học  rải rác, tuy rằng  chút ầm ĩ, nhưng   đều  thể  thấy .
Lâm Kiều cuống quít duỗi tay che lên  sách ngữ văn, “Tớ   .”
“À.” Lý Kỳ Kỳ lên tiếng,  dậy liền nhảy  ngoài.
Lâm Kiều theo bản năng  đầu  về phía  bên .
Hoắc Ngập cũng  sang, hiển nhiên   lời Lý Kỳ Kỳ  .
Lâm Kiều  chút hoảng hốt, lập tức thu hồi tầm mắt, đây là  thứ hai khẩn trương mà     .
Khoảng cách  đầu tiên, cũng chỉ là một ngày …
Lâm Kiều duỗi tay cầm sách ngữ văn,  cất  cặp sách, khẩn trương đến hoảng loạn, phía    đến gần, “Giữa trưa  đề nào  hỏi ?”
Lâm Kiều thoáng  qua đồng phục của , tay run lên, sách ngữ văn còn  kịp cất  cặp sách, bìa sách chói lọi lộ  bên ngoài.
Hoắc Ngập cụp mắt thấy  sách ngữ văn cô nắm chặt trong tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua/chuong-92-hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua.html.]
Lâm Kiều  hiểu  như  loại cảm giác tâm sự  bại lộ, vội vàng cất sách  cặp, theo bản năng trốn tránh tầm mắt của , “ còn  bài thi   xong.”
Hoắc Ngập nở nụ , “Vậy   xong  tới hỏi .”
Lâm Kiều vội vàng gật đầu, Hoắc Ngập xoay  rời .
Cô  thở phào nhẹ nhõm một , còn  kịp hòa hoãn, Hoắc Ngập   , cái   cô     phòng , sửng sốt ngớ .
Hoắc Ngập , duỗi tay đưa tới một cây kẹo bông gòn, “Hôm  thấy ở trong tiệm,  giống chị.”
Kẹo bông gòn là hình một cô gái nhỏ, bện tóc ngoan ngoãn mềm mại,  đáng yêu.
Lâm Kiều chớp mắt, hô hấp cũng cứng .Lâm Kiều vẫn đang  mà  phản ứng kịp, phía   một nữ sinh đột nhiên  qua.
Lâm Kiều vội vàng đoạt lấy kẹo bông gòn trong tay , giấu .
Nữ sinh  tới lấy bút cùng bàn  rời , hiển nhiên   thấy.
Lâm Kiều như trộm mà sợ bóng sợ gió một hồi,  về phía Hoắc Ngập, nhưng  dường như   sợ chút nào.
Người trong phòng học tuy rằng  nhiều lắm, nhưng     ai,   còn quang minh chính đại mà đưa kẹo bông gòn như , chẳng lẽ  sợ   khác  thấy ?
Lý Kỳ Kỳ   từ cửa , thấy hai  bọn họ  ai  lời nào, kỳ quái mà  thoáng qua.
Lâm Kiều  chút chột , đút kẹo bông gòn trong tay cất  túi áo đồng phục,  đầu  về sách  bàn, đến  cũng ngại  với .
Hoắc Ngập   gì hết, xoay   về chỗ.
Chờ Lý Kỳ Kỳ   chỗ, cũng  phát hiện gì.
Lâm Kiều mới bình tĩnh một chút, từ cặp sách lấy  sách tiếng Anh cho tiết , khóe mắt  liếc  về phía Hoắc Ngập,    trở  vị trí, vẻ mặt bình tĩnh, thật giống như    đưa kẹo   , hơn nữa sách bài tập…
“Kẹo rơi.” Phía  đột nhiên   mở miệng  một câu.
Lâm Kiều  về phía Trần Tuyên Trùng ở phía    nhảy  từ , cúi đầu  xuống đất, kẹo   tiện tay nhét  túi áo, quả nhiên rơi  đất.
Lâm Kiều duỗi tay nhặt kẹo bông gòn lên,  chút ngoài ý  về việc Trần Tuyên Trùng  mà   dẫm lên, dù  với cái tính cách của  , đừng  là rơi kẹo bông gòn, cho dù  cô ngã ở  mặt, khả năng   cũng  thể dẫm lên.
Trần Tuyên Trùng  Lâm Kiều đang kinh ngạc  , lạnh lùng hừ một tiếng, “Bao lớn  còn ăn kẹo.”
Trần Tuyên Trùng  về chỗ , kéo ghế   xuống, nhớ tới lời  hôm  Hoắc Ngập  với  ,  ngoài ý    nên lời.
Không nghĩ tới chỉ mấy con sâu lông   dọa , còn tưởng rằng lợi hại thế nào, còn   sợ sâu .
Cậu   bóng dáng Lâm Kiều, khinh thường mà bĩu môi, cái đồ thích  thật là vô dụng.
Lâm Kiều nhặt kẹo lên mắt  liếc sang Hoắc Ngập,  cũng  chú ý tới nơi , vẫn giống như bình thường, mà việc ngày hôm qua cũng giống như  hề xảy .